Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Loại phấn son thấp kém thế mà cũng dám đưa tới mặt ? Ngươi nghĩ bổn tiểu thư đây dễ lừa gạt lắm ? Cút ngay!” Chiếc hộp tròn bằng ngọc “bộp” một tiếng ném thẳng ngoài, bột phấn nghiền mịn bên trong vương vãi khắp mặt đất, để một vệt mờ nhạt trong khí. Tưởng Lệ cực kỳ khinh miệt đống đồ bàn, giận dữ hất chúng xuống đất. “Một lũ phế phẩm!”

Nha Tế Liễu bên cạnh vội an ủi: “Tiểu thư chớ nên nóng giận. Vài ngày nữa phủ Tả Lang trung sẽ đến rước, lúc đó nên xuất giá trong dáng vẻ rạng rỡ, xinh nhất mới chứ.”

Không nhắc tới thì thôi, liền khiến Tưởng Lệ càng thêm tức giận. “Ta thật sự rõ, điểm nào mà nhà họ Tả tỏ vẻ vui như ? Cứ nhất định là kẻ mang bệnh tật ?”

Tế Liễu khuyên giải: “Tả Lang trung là trọng tình nghĩa, tất nhiên sẽ giữ lời hứa của . Chẳng qua ngài coi trọng lời hứa với Tứ tiểu thư nên mới như . Chờ gả qua đó , ngài tự khắc sẽ đối đãi với thôi.”

là coi hạt cải thành trân châu!” Tưởng Lệ hậm hực .

Ba năm về , tại yến tiệc trong cung, Tả Lang trung cứu mạng Tưởng Đan. Sau sự kiện đó, chỉ còn thiếu bước thỉnh bà mối cầu hôn là hôn sự thành. Song, Nhị di nương bí mật thương nghị hồi lâu với Tưởng Quyền, khiến gả Tả gia chuyển từ Tưởng Đan thành Tưởng Lệ. Ai ngờ, Tả Lang trung tuy là chính trực, nhưng khi tin vẫn giận dữ lôi đình. Có điều, canh trao đổi, nhật nguyệt sinh thần cũng hợp, nên việc nuốt lời là điều tiện. điều Tưởng Lệ tức giận thôi chính là yêu cầu đó của Tả Lang trung: Ngài tỏ rõ với Tưởng Quyền, rằng chỉ bằng lòng cưới Tưởng Đan Bình Thê.

Tỷ cùng hầu một phu quân, chuyện nếu truyền tất nhiên sẽ trở thành giai thoại. Tưởng Lệ vốn là kẻ lòng hẹp hòi, bao giờ độ lượng, nên tất nhiên cam chịu cái kết cục . Tưởng Quyền cũng gả cả hai ái nữ phủ Tả Lang trung. Điều kinh ngạc nhất đến từ Tưởng Đan. Khi Tưởng Quyền và Tưởng Lệ còn kịp lệnh, Tưởng Đan chủ động cự tuyệt cuộc hôn sự . Lập tức, trong kinh thành lan truyền lời đồn xôn xao, rằng Tứ tiểu thư thứ nữ của Tưởng phủ , ngay cả vị trí Bình Thê của Tả Lang trung cũng khinh thường. Kỳ thực, với phận thứ xuất của Tưởng Đan, thể gả phủ Tả Lang trung là trèo cao, huống chi còn là Bình Thê coi trọng.

Sau khi Tưởng Đan từ chối, chuyện liền dễ bề giải quyết hơn nhiều. Tưởng Tố Tố kịp cử hành lễ Cập Kê khi về phủ một ngày, ngay đó chỉ cần chờ Tưởng Lệ thành đại lễ, hôn sự với Tả Lang trung liền thể bắt đầu lo liệu. Ngày hôm đó, Tả Lang trung cũng sẽ tự đến dự lễ, vốn là một chuyện mừng, ai ngờ Tưởng Lệ bắt đầu giở thói ngang ngược giày vò khác đúng thời điểm .

Cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi: Mấy ngày nay, son phấn đưa đến viện của nàng đều chê bai, ghét bỏ còn chỗ nào chấp nhận . Tuy Nhị di nương chỉ là thất, nhưng bà ít tiền riêng, huống hồ chỉ độc nhất một ái nữ , nên ngày thường dĩ nhiên tiếc bất cứ thứ gì. Những món son phấn , nào thứ nào là hàng thượng hạng từ các cửa hàng danh tiếng nhất kinh thành? Trước dùng , nhưng giờ Tưởng Lệ ý nữa.

Kỳ thực nguyên nhân cũng chẳng điều gì khác. Ba năm qua, trong Tưởng phủ chỉ Tưởng Lệ và Tưởng Đan. Kể từ khi hôn sự đổi, Tưởng Đan ngày càng trở nên thu và thận trọng, gần như bước chân khỏi viện. Những buổi tiệc xã giao giữa Tưởng phủ và các gia đình quý tộc khác trong kinh thành đa đều do Tưởng Lệ mặt. Mấy năm , Tưởng Lệ nghiễm nhiên tự cho là đích nữ chính tông của Tưởng phủ. Ai ngờ, Tưởng Tố Tố và Tưởng Nguyễn đột ngột trở về. Tưởng Nguyễn thì khỏi bàn, phận nhanh chóng biến thành Hoằng An Quận chúa cao quý, còn Triệu gia bảo hộ. Vốn dĩ nàng nghĩ rằng Tưởng Tố Tố đưa chùa ở một thời gian sẽ thể ngẩng đầu lên nữa, nào ngờ bây giờ nàng càng lớn càng diễm lệ.

Có Tưởng Nguyễn và Tưởng Tố Tố như ngọc như châu chắn ngang phía , dung mạo mà Tưởng Lệ vẫn luôn lấy kiêu hãnh lập tức trở thành trò hề. Nàng bất cứ thứ gì cũng lòng. Nàng siết chặt nắm đấm, cay đắng thốt lên: “Lễ Cập Kê thì chứ? Có hai kẻ chễm chệ ở đó, ánh mắt đều dán bọn họ, còn ai thèm ngó ngàng đến ?”

“Tiểu thư đừng những lời thất vọng như .” Tế Liễu rụt rè khuyên can. “Hiện tại Đại tiểu thư là Quận chúa, nhưng cận quân vương như bầu bạn với hổ dữ, trong cung lắm điều tai tiếng, ai sẽ thế nào. Nhị tiểu thư thì càng cần , cho dù ba năm trôi qua, chuyện cũ vẫn sẽ dò hỏi, mai mối về sẽ càng khó khăn. Giờ đây các tiểu thư trong phủ, mệnh xuôi chèo mát mái nhất. Ngay lễ Cập Kê, Tả Lang trung sẽ đến cử hành hôn lễ. Hôn sự ngay cả Lão gia cũng thể can thiệp nữa. Người xuất giá cả Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, há chẳng là vinh dự lớn ?”

Tưởng Lệ xong những lời của nha , trong lòng dần dần trấn tĩnh trở . "Ngươi , hà cớ gì bận tâm? Ít nhất, phu quân của , so với phu quân của bọn họ đều hơn nhiều!"

Tế Liễu nhỏ nhẹ khuyên giải an ủi một hồi lâu, cảm xúc của Tưởng Lệ rốt cuộc cũng dịu xuống, còn tùy tiện nổi nóng ném đồ đạc, phá hỏng hộp phấn son nữa.

Bầu trời về đêm thảy đều như . Đêm tối ngày xuân càng thêm huyền ảo, bầu trời chìm trong màu đen thẳm sâu khó lường, càng nổi bật lên muôn vàn tinh tú sáng lấp lánh, dường như rơi xuống ngay đỉnh đầu.

Đã canh khuya, bên trong các sân viện thảy đều yên ắng, bộ kinh thành Đại Cẩm triều cũng chìm giấc ngủ say. Bên trong Tưởng phủ càng thêm lặng ngắt, đến cả tiếng kim rơi đất cũng thể thấy rõ.

Bên trong Nguyễn Cư vẫn còn thắp một ngọn đăng hỏa nhỏ, ánh lửa yếu ớt như sắp tắt trong đêm tối, gần như đủ chiếu rõ khung cửa sổ bàn sách. Liên Kiều chút đau lòng dâng lên một chén nước mật đường nóng. "Tiểu thư hãy nghỉ ngơi một lát , nô tỳ sẽ canh giữ ở đây. Nếu Tiêu Vương gia đến, nô tỳ sẽ đ.á.n.h thức dậy. Giờ là canh mấy , tiểu thư xin hãy bảo trọng thể."

Liên Kiều thầm mắng trong lòng, vị Tiêu Vương gia tại chọn giờ nào hơn, cứ khăng khăng chọn đúng giờ Tý lúc nửa đêm. Từ đến nay Tưởng Nguyễn vốn quen ngủ sớm, giờ phút buồn ngủ rã rời, nhưng vẫn kiên nhẫn bên đèn chờ đợi . Liên Kiều đồng hồ cát, thở dài: "Ôi chao, sắp đến giờ Tý ."

Tưởng Nguyễn vốn dùng một tay chống cằm, tay còn lười nhác chăm chú ngọn đèn leo lét, thấy lời Liên Kiều mới chợt tỉnh táo hơn đôi chút. Tiêu Thiều đường đường là Vương gia cao quý, chẳng cách nào để tiến Tưởng phủ? Chẳng lẽ leo tường mà ? Hay là chui qua lỗ chó? Vừa nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ dính đầy bụi đất vì chui qua lỗ chó, Tưởng Nguyễn liền nhịn nổi, bật khẽ thành tiếng.

"Ngươi vui mừng đến ư?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng bỗng vang lên ngay bên tai, đồng thời còn thoảng mùi hương mát lạnh của trúc xanh. Tưởng Nguyễn chỉ kinh ngạc, còn Liên Kiều kinh hãi đến mức "a" lên một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-148.html.]

Mặc dù trong lòng Tưởng Nguyễn cũng thất kinh, nhưng từ đến nay nàng luôn cách che giấu, nên mặt ngay cả một chút vẻ kinh ngạc cũng thể hiện . Nàng chỉ đ.á.n.h giá Tiêu Thiều từ xuống một lượt, trừng mắt , giọng mang chút thất vọng: "Thì ... thứ nghĩ."

"Không là gì?" Tiêu Thiều liếc Liên Kiều, nàng vội vàng cúi đầu lui nhanh ngoài.

Tưởng Nguyễn thẳng đối diện. Hắn khoác bộ y phục bằng lụa Thiên Hương đen nhánh, bên hông đeo đai lưng vàng khắc hoa văn tê giác, phác họa nên hình lưu loát nhanh nhẹn, còn giống với một thiếu niên hơn so với vẻ thường nhật. Dưới ánh đăng hỏa, ngũ quan nhu hòa xinh của Tiêu Thiều càng thêm nổi bật; đôi mắt đen láy lấp lánh chói mắt hơn cả tinh tú trời cao, bên trong tựa hồ ẩn chứa ý như như , môi mỏng khẽ mím , hầu kết nhẹ nhàng rung động.

Từ đến nay đều ca tụng vẻ của mỹ nhân ánh đèn, nhưng vị thanh niên mặt ánh sáng mờ ảo, càng thêm mỹ lệ hơn gấp bội phần. Trong lòng Tưởng Nguyễn thầm mắng một tiếng "yêu nghiệt", liền lập tức dời ánh mắt nơi khác. Nàng còn tưởng rằng sẽ ăn mặc như đạo hái hoa, ít nhất khi đêm khuya viếng thăm khuê phòng nữ nhân thì chút cẩn trọng, e dè chứ. Đằng Tiêu Thiều khác xa thường, sự tự nhiên vô tư của khiến giật . Hơn nữa, từ lúc tiến đến giờ, phong thái ưu nhã hề giảm chút nào, nào giống tới đây để điều tra bí mật, rõ ràng là tới để một vị khách quý.

Tiêu Thiều ngó nghiêng bên ngoài, trầm giọng : "Cũng nên khởi hành thôi."

Tưởng Nguyễn kinh ngạc : "Cứ thế theo ngươi qua đó ư?"

"Không cần." Tiêu Thiều đoạn, đưa tay vòng gáy, túm lấy cổ áo Tưởng Nguyễn như túm cổ một chú mèo con, đợi nàng kịp lên tiếng nhảy vọt khỏi cửa sổ.

Tưởng Nguyễn hoảng hồn, hai tay vô thức ôm chặt lấy hông Tiêu Thiều. Bên tai là tiếng gió rít vù vù, trong lòng nàng vô cùng bồn chồn. Sự bồn chồn giống với lúc nàng cẩn trọng từng bước, tính toán mưu kế với khác. Đây là một loại cảm giác đơn thuần nhất, bởi vì chuyện gì sắp xảy mà cảm thấy hồi hộp. Giống hệt như khi Triệu mẫu vẫn còn sống, Tưởng Tín Chi lén đưa nàng trốn khỏi phủ xem hội chùa, chính là cái cảm giác căng thẳng hồi hộp khi chui qua lỗ ch.ó mà sợ phát hiện.

trong sự bồn chồn đó xen lẫn một chút hưng phấn, dường như trở về thời điểm chẳng cần lo lắng điều gì. Loại cảm giác kích thích lâu , khiến nàng quên cảm giác kinh sợ khi "xách" trung, chỉ còn sự mờ mịt ngỡ ngàng khó tả.

Tiêu Thiều nhận thấy Tưởng Nguyễn yên lặng đến lạ, khẽ cúi đầu xuống. Gương mặt nhỏ nhắn nhưng tuyệt sắc khuynh thành của nàng đang thấp thoáng nét mơ hồ, nhuốm chút mất mát cùng khát vọng mong manh. Khác hẳn với vẻ trầm tĩnh thường ngày, dường như đây mới là thần thái vốn của một thiếu nữ ở độ tuổi hoa niên. Thấy Tưởng Nguyễn hiếm khi lộ vẻ , Tiêu Thiều thoáng chốc ngẩn . Ánh mắt rơi xuống đôi tay đang ôm chặt vòng eo , những ngón tay nhỏ dài mềm mại gắt gao túm lấy vạt áo bào đen tuyền, càng nổi bật sắc trắng như bạch ngọc. Chẳng hiểu vì lẽ gì, nơi đôi tay ôm chặt đột nhiên cảm thấy nóng ran.

Trong chớp mắt, Tiêu Thiều đưa Tưởng Nguyễn đáp xuống một góc trong viện. Vừa vững, nàng lập tức buông tay, ngỡ ngàng nhận nơi đang chính là Tố Tâm uyển. Nàng mang theo vẻ hoài nghi, ánh mắt sắc bén đảo qua Tiêu Thiều. “Sao ngươi nơi ? Chẳng lẽ từng đặt chân tới đây?” Tiêu Thiều Tưởng phủ thong dong như chốn , dễ dàng tìm nơi ở của Tưởng Tố Tố như , thật khiến khỏi sinh nghi.

Tiêu Thiều im lặng.

Quả thật, đây đầu tiên tới Tố Tâm uyển. Lần tới là khi Tưởng Nguyễn thiến Lý Dương, nấp cây chứng kiến việc từ đầu chí cuối, thậm chí còn âm thầm tay tương trợ nàng một phen. Chẳng qua, ngay lúc , việc đó hiển nhiên lựa chọn .

“Cẩm Nhất điều tra và vẽ bản đồ cho .” Hắn thanh âm bình tĩnh giải thích.

Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu, “Thì .” Thế nhưng, nét mặt nàng chẳng hề tỏ tin tưởng, khiến Tiêu Thiều đành cảm thấy bất lực.

Hai tới một góc sân, phía gian phòng của Tưởng Tố Tố, nơi một căn phòng trống nhỏ. Vừa lách qua phía phòng trống, chợt thấy một tiếng động quái dị. Tiếng động vang lên giữa đêm khuya phần đột ngột, nhưng vẫn thể nhận dường như vật gì đó đang sức giãy giụa, một tiếng "phịch" lớn vang lên khi nó ném mạnh xuống đất.

Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, nhặt một viên sỏi đất ném về phía ô cửa sổ. Cửa sổ lẳng lặng thủng một lỗ nhỏ. Tiêu Thiều tiến lên quan sát, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị. Thấy vẻ như , Tưởng Nguyễn vỗ nhẹ cánh tay . Tiêu Thiều lập tức lùi , để nàng ghé mắt qua cái lỗ nhỏ , nàng thấy một màn kinh hãi đến ngưng thở.

Trong phòng ánh đèn mờ ảo, nhưng cũng đủ để thấy rõ một bóng đang cầm thứ gì đó trong tay, vùi đầu gặm cắn. Khi bóng đầu , Tưởng Nguyễn thấy vật trong tay chính là một con gà lông lá tả tơi, cổ gần như đứt lìa, m.á.u me dính khắp , thoi thóp tàn. Người làn da trắng nõn gần như yêu mị, áo trắng, dung mạo thanh lệ tựa tiên tử trời, thế nhưng khóe miệng dính m.á.u loang lổ, trông hệt như yêu ma quỷ quái mồ sâu.

Người đó, chính là Tưởng Tố Tố.

 

Loading...