Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc xe ngựa màu trắng từ từ dừng cửa Tưởng phủ, Hạ Nghiên bước nghênh đón, thể bà run rẩy vì xúc động. Vừa bước là lập tức thấy một thiếu nữ thanh lệ đang vịn tay hai nha để bước xuống xe.

Thiếu nữ chính là Tưởng Tố Tố. So với ba năm , Tưởng Tố Tố cao hơn một chút, lẽ vì sống trong miếu lâu nên cũng một loại khí chất thanh tĩnh, tự tại. Sự kiêu căng, nóng nảy ngày còn thấy nữa, chỉ một cảm giác mát mẻ, thanh cao nhàn nhạt tỏa . Nàng khẽ mỉm , vết sẹo gò má biến mất dấu vết. Khuôn mặt sinh động tươi , rõ là xảy chuyện gì, rõ ràng vốn dĩ xinh , nhưng ẩn chứa bên trong một loại quyến rũ lả lơi. Nếu quá chăm chú hành động của nàng , dễ cuốn hút theo.

Mới đầu Hạ Nghiên thấy nàng thì trong lòng vui mừng. Bà đỡ eo tiến lên vài bước, đến gần mới kỹ khuôn mặt Tưởng Tố Tố. “Tố nhi, khuôn mặt con hồi phục ?”

Ngày , khi đại phu đến phủ khám bệnh vết sẹo mặt Tưởng Tố Tố e rằng thể lành . Sau đó bà cố gắng tìm nhiều loại t.h.u.ố.c quý hiếm, mong mỏi thể mờ đôi chút. hiện giờ thấy da mặt Tưởng Tố Tố trắng mềm như ngọc sứ, gì còn một chút sẹo nào.

Tưởng Tố Tố Hạ Nghiên, khẽ nở nụ nhẹ nhàng. “Tháng năm trôi chảy, vết thương nào chẳng phai mờ.” Ánh mắt ả thoáng lia về phía Hạ Nghiên, khiến Hạ Nghiên cảm thấy mơ hồ. Không hiểu vì cảm thấy Tưởng Tố Tố mặt chút lạ lẫm, tựa hồ con của dĩ vãng. Bà kỹ nữa, đây vẫn là Tưởng Tố Tố mà. Bà đè nén sự nghi ngờ trong lòng, . “Tố nhi, con trở về là . Ba năm ròng rã, con thèm nương một !”

Tưởng Tố Tố như thấy, ánh mắt đoái hoài gì đến Hạ Nghiên, chỉ về chiếc kiệu mềm an vị cửa phủ.

Đó chính mà kiệu mềm khắc hình hoa Hải Đường đỉnh, do bốn thị vệ trong cung nâng đỡ. Chiếc kiệu tinh xảo lộng lẫy, nhưng thấy đề danh xưng phận bên trong. Trên lộ trình, đám đông hiếu kỳ theo dõi, xì xào bàn tán ngớt.

Khi chiếc kiệu dừng cửa Tưởng phủ, Tưởng Tố Tố gì, chỉ chằm chằm chiếc kiệu.

Có hai nha vận y phục thêu thùa tinh xảo lên từ phía kiệu, nở nụ dịu dàng vén rèm kiệu, đón ở bên trong .

Thiếu nữ vận xiêm y đỏ thẫm, dung nhan quả thực sắc nước hương trời, mỗi bước đều phảng phất như họa, khiến lòng mê mẩn. Nàng bước từng bước chậm rãi, mỗi bước lên là Hạ Nghiên bấm trong lòng bàn tay một cái sâu hơn.

Cuối cùng, thiếu nữ áo đỏ cũng khoan thai bước đến mặt Hạ Nghiên, mỉm cất lời. “Nguyễn nương mắt mẫu . Nhị , lâu gặp.”

Hạ Nghiên chỉ cảm thấy một cỗ ấm ức nén chặt trong lồng n.g.ự.c đang xộc thẳng lên mặt. Tưởng Nguyễn trong cung cực kỳ nổi bật, tin đồn tất nhiên sớm lan truyền ngoài. Nhớ đến chuyện , Hạ Nghiên hận thể xé nát mặt Tưởng Nguyễn. Số vận đến , giáng xuống đầu Tưởng Tố Tố ả .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-144.html.]

Hôm nay là ngày Tưởng Tố Tố trở về phủ, nhưng Tưởng Nguyễn chọn đúng hôm nay để hồi phủ, khác nào ngầm so bì cao thấp? Người ngoài đều thấy, e rằng ngay ngày mai, tin đồn thổi ác ý sẽ xuất hiện khắp kinh thành. Kẻ rỗi tất sẽ thêm mắm thêm muối thổi phồng sự việc. Cùng là bái tế tông miếu, Tưởng Nguyễn vinh hoa phú quý hồi kinh, Tưởng Tố Tố chỉ về bằng một chiếc xe ngựa thường. Trong lòng bà đang tức nổ tung, rõ ràng bà cho là Tưởng Nguyễn cố ý!

Tưởng Tố Tố giữ im lặng thẳng Tưởng Nguyễn, đột nhiên ả nhẹ. “Đại tỷ tỷ, lâu gặp, dung mạo càng thêm khuynh thành tuyệt sắc!” Vẻ mặt ả bình thản, mang vài phần phong thái thoát tục, song ẩn chứa một chút mê hoặc khôn tả. Ngay cả nữ nhân cũng khó tránh động lòng. Nếu dùng từ chính xác nhất để miêu tả, chính là: lẳng lơ.

Quả thật, Tưởng Tố Tố tỏa một mùi hương nhẹ nhàng, vận xiêm áo xanh ngọc, mặt mộc hề tô điểm son phấn, trông như một tiên tử thoát tục. Thế nhưng, mỗi cử chỉ, mỗi hành động mang theo sự cám dỗ mê hoặc. Không thì thôi, càng càng dễ đ.á.n.h mất tâm trí.

Tưởng Nguyễn thu hồi ánh mắt, khẽ . “Nhị ở xa chắc rõ. Hiện tại, Thái hậu nương nương phong là Hoằng An Quận chúa. Dẫu cho hai chúng là tỷ ruột thịt, và mẫu một nhà, nhưng phép tắc cung đình thể tùy tiện bỏ qua, tránh để lời đàm tiếu truyền đến tai hoàng thất. Bởi , Nguyễn nương xin mạn phép nhắc nhở một lời. Ngày , sự nên theo quy củ, tránh để quan Ngự Sử thấy mà đàn hặc phụ .”

Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Tưởng Tố Tố xong những lời đó liền vặn vẹo, cơ thịt hai gò má co rút một cách tự nhiên. Ả chậm rãi ngước Tưởng Nguyễn, kinh ngạc , cảm xúc biến chuyển chỉ trong chớp mắt, trở nên bình thản. Ả mỉm , khẽ nhún hành đại lễ với Tưởng Nguyễn. “Tố nương bái kiến Quận chúa.”

Tưởng Nguyễn vẫn giữ nụ môi đối diện với ả, còn Hạ Nghiên thì nghiến răng kèn kẹt. Tưởng Nguyễn liếc thoáng qua, ánh mắt hướng về phía bụng của Hạ Nghiên như ẩn ý sâu xa. “Mẫu thì thôi miễn lễ . Hiện tại mẫu đang mang thai, lỡ may thương tổn cơ thể, e rằng Nguyễn nương khó lòng gánh hết tội .”

Hạ Nghiên thấy ánh mắt của nàng, kinh hãi hoảng sợ. Hai tay theo bản năng che chặt bụng, ánh mắt cảnh giác nàng chằm chằm, miễn cưỡng nặn một nụ : “Nói năng gì kỳ lạ .”

Nụ của Tưởng Nguyễn càng thêm phần dịu dàng, song lạnh lẽo. “Mẫu quả thực đề phòng, kẻ tưởng định gì đứa trẻ trong bụng mẫu . Mẫu lo lắng thái quá .” Nàng đầu, khi nãy nàng thấy ánh mắt Tưởng Tố Tố bụng của Hạ Nghiên, ánh mắt sáng đến kinh , cảm giác rét mà run. Tưởng Nguyễn trong lòng âm thầm cảnh giác, ngoài mặt . “Nhìn dáng vẻ của nhị , xem chừng thương yêu hài tử trong bụng mẫu . Xem chẳng mấy chốc nữa, Tưởng phủ sẽ thêm một tiểu .” Nàng xong cũng đợi lời đáp , chỉ truyền lệnh cho nha hồi viện của .

Tất nhiên Hạ Nghiên cũng vô ý ánh mắt của Tưởng Tố Tố, bà cũng bàng hoàng. Tưởng Tố Tố về phía bụng của bà với vẻ dịu dàng yêu thích, nhưng giống em sắp chào đời, mà như đang một món mỹ vị thơm ngon sắp dâng lên, đợi ả nuốt trọn còn sót mảnh xương nào.

Hạ Nghiên xem thai nhi trong bụng là điểm mấu chốt sinh mệnh, thấy ánh mắt Tưởng Tố Tố kinh khủng như , liền lập tức lùi một bước. Động tác né tránh của bà quá mức rõ ràng, khiến Tưởng Tố Tố như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Vẻ tham lam trong đôi mắt lập tức tan biến còn dấu vết, ả mỉm : “Nương, con cũng xin phép về phòng .”

Dứt lời, ả như thêm hứng thú, liếc thoáng qua bụng của Hạ Nghiên, thong thả gót. Hạ Nghiên vẫn ngẩn ngơ nguyên tại chỗ, ánh mắt Tưởng Tố Tố ban nãy, chẳng , khiến lòng bà rét lạnh như băng.

 

Loading...