Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những ngày đông đầu năm mới trôi qua vô cùng yên ả. Nơi phồn hoa thì càng thêm náo nhiệt, còn nơi lạnh lẽo vắng vẻ càng thêm quạnh hiu. Trong viện của Tưởng Nguyễn chẳng mấy khi đến thăm hỏi, thành ba Tưởng Nguyễn thời gian thảnh thơi hiếm hoi.
Không khí buổi sớm trong lành mát mẻ, Bạch Chỉ và Liên Kiều tựa bên hiên cửa, chăm chú vá may y phục. Xiêm y của bọn họ đều cũ rách đến mức chẳng thể cũ rách hơn, chằng vá nhiều . Dù tài thêu thùa của hai , thể khâu thêm vài đóa hoa lên xiêm y cũ để mặc tạm, nhưng chỉ màu với các nàng quả thực là thứ quý giá, bình thường chẳng dám tùy tiện đem dùng để vá may.
Tiểu thư yên tĩnh bên khung cửa sổ, chuyên chú trang sách mặt. Ánh dương ban mai chiếu rọi lên nửa khuôn mặt tinh xảo, đôi mi dài như cánh ve khẽ rung động. Ánh mắt nàng trong trẻo, tuyệt , khiến khỏi dâng lên ý dịu dàng che chở, yêu thương.
Liên Kiều vô tình đầu , chợt ngây sững sờ. Nàng vốn rõ tiểu thư nhà sở hữu nhan sắc hiếm thấy, khi trầm tĩnh thì dịu dàng mềm mại, tựa như bức tranh thủy mặc đạm bạc. khi nàng tàn nhẫn tay, vô cùng quyến rũ và sắc bén, đúng như câu 'Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy' (1). Câu quả thực sinh là để dành cho Tưởng Nguyễn.
—-
(1). Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy – ý chỉ con gái khi trầm tĩnh thì xinh dịu dàng, e thẹn như con gái chồng. Khi cử động thì nhanh nhẹn, mau lẹ như thỏ chạy.
—
Bạch Chỉ thấy Liên Kiều đang ngây , cũng đầu theo, trầm ngâm suy tính cất lời: “Tiểu thư bây giờ trưởng thành, cũng cao hơn . Những bộ y phục đây mặc chút chật chội, mà mùa xuân sắp tới , chúng nên dành thời gian may hai bộ xiêm y mới cho tiểu thư thôi.”
“Nói thì dễ dàng.” Liên Kiều hồn , tiếp tục vá chiếc dây lưng y phục. “Qua năm mới, chi phí những kẻ đó phân phát cắt giảm một nửa, may hai bộ xiêm y mới cần ít vải vóc, tìm . Ta nghĩ, chúng vẫn nên lên núi hái ít thảo d.ư.ợ.c về đổi lấy chút bạc vụn, từ từ tích góp để mua vải cho tiểu thư.”
Nàng ngừng một chút, tiếp: “Tiểu thư của chúng dung mạo xuất chúng như thế, mà luôn khoác lên những bộ y phục cũ rách. Ở cái tuổi , tiểu thư các nhà khác đều ăn vận lộng lẫy như hoa. Tiểu thư của chúng dẫu đến mấy, chẳng nổi một bộ đồ tươm tất, quả là uổng phí nhan sắc trời ban. Nếu tiểu thư mặc trang phục , chắc chắn một vị tiểu thư nào trong kinh thành thể sánh bằng.”
Bạch Chỉ , bật khẽ một tiếng: “Ngươi thật hoa mỹ, nhưng mắt bàn chi đến kinh thành xa xôi, chúng còn khi nào mới thể hồi phủ mà.”
Hễ nhắc đến chuyện hồi phủ, sự hào hứng của hai đều tan biến. Sau một hồi im lặng, Liên Kiều mới lắc đầu: “Đừng suy nghĩ nhiều chi, chẳng tiểu thư , qua hết năm nay là thể trở về ? Ta tin tiểu thư biện pháp, chúng cần lo lắng.”
Bạch Chỉ gật đầu: “Tiểu thư vốn là thông minh, chỉ mong, đừng gây sai lầm gì nữa là .”
Hai đang trò chuyện hăng say thì bên ngoài tiếng gõ cửa. Hóa là nha Tiểu Viên tới đưa củi đốt. Ở thôn trang , các nàng cấp than, chỉ củi. Ai chỉ thị thì hiển nhiên cần . Mỗi mùa đông đều là thời gian khó khăn nhất đối với ba chủ tớ họ. Hết đến khác, củi đốt chỉ cấp phát sơ sài cho , dư thừa chút nào. Trương Lan quả thực sợ các nàng c.h.ế.t cóng.
Tiểu Viên hành lễ với Tưởng Nguyễn, đoạn nhanh nhẹn lấy củi trong giỏ , Liên Kiều cạnh hỗ trợ. Sau khi xong, Tiểu Viên liếc xiêm y trong tay Bạch Chỉ, : “Tay nghề của Bạch Chỉ tỷ tỷ thật khéo léo, đường may nhỏ chắc chắn, bên ngoài chẳng thấy lộ dấu vết nào.”
Bạch Chỉ mỉm : “Chẳng qua là chút rách nát, vá mặc tiếp, ngoài cũng mấy ai để ý .”
“Bạch Chỉ tỷ tỷ sai .” Tiểu Viên lắc đầu. “Năm nay mẫu may cho một chiếc áo ngắn màu hồng đào. Chẳng may trong lúc cánh tay áo rách một đường nhỏ, vá chỗ đó thật dễ, lỡ chẳng may thì buồn phiền vô cùng. Nếu tay nghề như tỷ tỷ thì chẳng cần lo lắng như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-14.html.]
“Chuyện gì là khó.” Liên Kiều trả chiếc giỏ cho Tiểu Viên: “Cứ để Bạch Chỉ giúp vá là .”
“Thật ư?” Tiểu Viên mừng rỡ Bạch Chỉ, ánh mắt tràn ngập sự chờ mong thể che giấu.
Bạch Chỉ mỉm gật đầu: “Đương nhiên là thật. Chỉ điều chỗ tỷ chỉ màu hồng phấn, hãy mang theo đến đây.”
“Không thành vấn đề, đa tạ Bạch Chỉ tỷ tỷ, tỷ thật là .” Tiểu Viên xong, lập tức bật rạng rỡ: “Sớm Bạch Chỉ tỷ tỷ dễ tính như , lẽ bình thường nên ghé qua thường xuyên mới , chỗ vẫn còn cả một chồng xiêm y rách nát kìa.”
“Ngươi! Nha đầu !” Liên Kiều vờ giận dỗi: “Còn chiếm tiện nghi của bọn nữa ? Ai mà chẳng đám nha đầu bên ngoài các ngươi, ai nấy đều gọn gàng sạch sẽ, gì quần áo rách rưới.”
“Ai gọn gàng chứ.” Tiểu Viên bĩu môi. “Tuy nơi quạnh hiu, nhưng vẫn tình nguyện hầu hạ tính tình như tiểu thư. Không dám dối gạt hai vị tỷ tỷ, mấy bên ngoài đó quả thực khó hầu hạ vô cùng. Không nhắc đến Lan ma ma, mà ngay cả con trai bà cũng hạng . Bình thường quậy phá khắp nơi thì thôi , gần đây càng lúc càng quá đáng, lừa Lan ma ma đem một mảnh đất trong nhà bán mất . Đêm qua Lan ma ma chuyện, liền nổi trận lôi đình, mấy ngày nay đám nha bọn đều cúi thấp đầu, sợ chuốc lấy xui xẻo.”
“Hả? Chuyện là thật ?” Bạch Chỉ nháy mắt dấu với Liên Kiều. “Mặc dù bình thường Trần Chiêu thích gây chuyện, nhưng là kẻ tiêu tiền phóng khoáng, tại liều mạng đến mức bán đất?”
“ , đúng .” Liên Kiều phụ họa. “Muội đừng gạt bọn đấy nhé?”
“Không hề.” Tiểu Viên liên tục xua tay. “Chuyện bọn nha bên ngoài đều rõ. Hôm Lan ma ma nổi giận đùng đùng, tra hỏi bạc đen đủi mà chẳng chịu hé răng nửa lời. Bà lật tung phòng ngủ của lên, các tỷ đoán xem kết quả thế nào —— một đồng xu cũng còn!"
“Hả!!” Liên Kiều kinh ngạc thốt lên một tiếng. “Chuyện quả là kỳ quái. Một mảnh đất thể bán ít bạc, chẳng lẽ tiêu tán hết trong vài ngày ngắn ngủi? Chẳng lẽ bạc mọc cánh bay ?”
“Lan ma ma cũng lấy lạ,” Tiểu Viên . “ tra hỏi Trần Chiêu thì cái gì cũng rõ. Cuối cùng còn gây gổ một trận với Lan ma ma, cứ thế nghênh ngang bỏ .”
Ba bàn tán về chuyện thêm một hồi, suy đoán đủ kiểu về Trần Chiêu. Thấy sắc trời còn sớm, Tiểu Viên liền dậy cáo từ. Liên Kiều tiễn nàng ngoài sân. Bạch Chỉ đặt y phục trong tay xuống, đến bên cạnh Tưởng Nguyễn đang sách. Nàng ngẩng đầu, như : “Hóa lá gan của cũng thật lớn, đất đai bán liền bán ?”
Bạch Chỉ đáp: “Tiểu thư, tuy nô tỳ rốt cuộc xảy chuyện gì, nhưng cảm thấy việc bán đất dường như là do thúc đẩy. Trong lòng nô tỳ nghi hoặc, nhưng chậm hiểu, nghĩ mãi cũng thông.”
Tưởng Nguyễn nhàn nhạt hỏi : “Không rõ ư? Việc nào gì khó.” Lời còn dứt, bên ngoài vang lên giọng Liên Kiều cao vút: “Ngươi xông đây gì? Có còn... quy củ tôn ti nữa !”
Bên là một giọng đanh thép, đầy giận dữ: “Đừng cản đường , thả !”
Bạch Chỉ sững sờ, giọng đó nàng quen thuộc vô cùng, đúng là Trần Phương. rốt cuộc, Trần Phương tới đây để gì?
Tưởng Nguyễn khẽ xòe tay. “Nhìn xem , ngươi sẽ sớm hiểu thôi.”