Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Tín Chi và các thành viên Triệu gia đều chút bất ngờ khi tin Tưởng Nguyễn đưa đến cung Từ Ninh để điều trị. Ngày thường, Ý Đức Thái Hậu luôn giữ thái độ cao ngạo, hôm nay là đầu tiên gặp mặt Tưởng Nguyễn nhưng đối xử khác thường. Việc để nàng lưu ngay trong cung Từ Ninh của cho thấy vị trí của Tưởng Nguyễn trong lòng bà đơn giản chỉ là đích nữ của một thần tử bình thường.

Tưởng Quyền và Hạ Nghiên đang chờ đợi bên ngoài. Tưởng Tố Tố trong lòng chỉ cầu mong nhận tin dữ rằng Tưởng Nguyễn qua khỏi. chỉ chốc lát , Ý Đức Thái Hậu truyền Thái y đến chẩn bệnh cho Tưởng Nguyễn. Sự vinh hạnh đặc biệt như thế thể so bì? Đôi tay Tưởng Tố Tố nắm chặt , vẻ ác độc chợt lóe lên trong mắt ả.

Tưởng Quyền lúc đang cân nhắc. Tưởng Nguyễn lập công cứu giá, công lao tựa như lời giải đáp cho tiên đoán năm xưa tại Tưởng Phủ. Hết đến khác, nổi bật đều là Tưởng Nguyễn. Gần đây, nàng liên tục rạng rỡ, lấn át Tưởng Tố Tố. Trong lòng ông bao giờ xem Tưởng Nguyễn là huyết mạch ruột thịt, và đáng lẽ nàng yếu kém, tài cán gì. Nàng càng cản trở tiền đồ của Tưởng Tố Tố, ông càng thêm bất mãn. Ngày hôm nay, Tưởng Nguyễn vượt qua Tưởng Tố Tố chỉ một bậc. Ông chuẩn sẵn một con đường bằng phẳng cho Tưởng Tố Tố, hành động của Tưởng Nguyễn khiến ông thể nhẫn nhịn nổi.

Nghĩ như , mặt Tưởng Quyền càng hề một chút lo lắng nào, chỉ thấy vẻ bình thản, thậm chí còn phảng phất sự chán ghét. Đối với lời thông báo của tiểu thái giám, Tưởng Quyền đáp: “Thần cảm tạ thành ý của Thái hậu nương nương. Chỉ là tiểu nữ lỗ mãng, vô phúc dám gánh chịu ân điển . Xin phiền công công hồi cung bẩm báo Thái hậu, cho phép thần đem tiểu nữ về phủ.”

Hạ Nghiên Tưởng Quyền , trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý. Tiểu thái giám ban đầu còn kinh ngạc, đáng lẽ khi con gái thương, bậc cha bình thường ít cũng hỏi han vài câu về tình trạng. Đằng , mở miệng vội vã đòi rước trở về. Tiểu thái giám ở trong cung lâu năm, ánh mắt cũng tinh tường, liếc qua hiểu rõ nguyên nhân.

Rõ ràng trong mắt Tưởng Quyền chỉ sự chán ghét, tiểu thái giám nghĩ đến thái độ của Ý Đức Thái hậu đối với Tưởng đại tiểu thư, liền cầm phất trần lên phất một cái, : “Lời cũng dám nhận. Tưởng đại tiểu thư Thái y trong cung trị liệu, giờ ngài đón về Tưởng phủ e rằng khó tìm đại phu tay nghề cao hơn. Huống hồ đây là ý chỉ của Thái hậu nương nương, chỉ là nô tài đưa tin. Tưởng đại nhân lời gì , thì cứ tự tìm Thái hậu nương nương thưa.”

Thái độ ngông cuồng như , chèn ép một cách cố ý, mà là hạ nhân thể đắc tội trong cung. Từ đến nay Tưởng Quyền đều danh tiếng, bao giờ trào phúng như thế. Ông lập tức đỏ mặt tía tai, nhất thời cứng họng thể thốt lời nào hồn. Tiểu thái giám Hạ Nghiên đầy khinh thường, trong lòng còn dè bỉu thậm tệ. Với đức hạnh thấp kém của phu phụ Tưởng gia , quả thực tạo hóa nào sinh Tưởng đại tiểu thư hiếu thuận, hiểu rõ lễ nghĩa như thế.

Tưởng Tín Chi dù tận mắt vết thương của Tưởng Nguyễn, Thái y trị liệu, nhưng trong lòng vẫn nóng như lửa đốt. Hắn rõ tại đỡ kiếm cho Ý Đức Thái hậu, trong lòng chút trách mắng. Dù việc đó là đại nghịch bất đạo, nhưng kể cả là mạng sống Hoàng đế gặp nguy hiểm, cũng mong Tưởng Nguyễn cái lòng trung nghĩa ngu xuẩn đến mức .

Tiểu thái giám xong định rời , đầu thì thấy Tiêu Thiều. Hắn vội khom lưng hành lễ. Tiêu Thiều khẽ phất tay, từ trong n.g.ự.c áo lấy một bình sứ nhỏ màu xanh ngọc, đưa cho tiểu thái giám, chỉ buông một câu ngắn gọn: “Cao Ngọc Cơ.”

Cao Ngọc Cơ là một loại trân phẩm ít các nương nương trong cung ưa dùng, một bình nhỏ đáng giá ngàn lượng vàng, thể tiêu trừ sẹo thể. Mặc dù Tiêu Thiều rõ là dùng cho ai, nhưng tiểu thái giám cũng hiểu đối tượng chính là đang trong cung Từ Ninh . Bản tiểu thái giám khó hiểu về mối quan hệ của Tiêu Thiều cùng với Tưởng Nguyễn. Hắn lấy lòng: “Vương gia yên tâm, nô tài nhất định sẽ đưa tận tay.”

Tiêu Thiều một cái, xoay rời .

Ở cung Từ Ninh một đêm, Tưởng Nguyễn một đêm an giấc đến lạ thường.

Đợi khi nàng tỉnh dậy, hai cung nữ xinh vội vàng quần áo cho nàng. Tưởng Nguyễn khẽ cựa , vết thương n.g.ự.c cảm giác đau đớn. Một cung nữ mỉm : “Tiểu thư tỉnh , vết thương sâu, chỉ cần băng bó là sẽ mau lành.” Sau đó giải thích thêm: “Trước đó, Thái y là sẽ để sẹo, nhưng may mà Tiêu vương gia đưa Cao Ngọc Cơ đến. Giờ một chút vết tích cũng để , tiểu thư cần lo lắng.” Trong giọng pha chút hâm mộ.

Tưởng Nguyễn nàng khẽ giật , Tiêu Thiều đưa Cao Ngọc Cơ? Nàng thấy lòng nặng hơn một chút, giờ càng mang ơn thêm một tầng nữa.

Kể từ khi sống , nàng chỉ lợi dụng khác, nhưng cũng sẽ để chút thù lao tương xứng. Ví dụ như từ lúc sống , vì ngày thể công dụng, hỗ trợ nàng thuận tiện hơn, nên nàng mới đưa đường chỉ lối. Tiêu Thiều giúp nàng nhiều , cho dù là lấy danh nghĩa báo ân, nhưng mà thật sớm trả sạch . Lần , Tiêu Thiều công khai giúp đỡ, nàng quả thực báo đáp ân tình .

Nghĩ ngợi mãi tạm để chuyện sang một bên. Nàng hỏi cung nữ: “Đêm qua những ai thương?”

Cung nữ một tràng dài tên tuổi, Tưởng Nguyễn xong cũng thở phào nhẹ nhõm vì tên nàng quen . Nếu chỗ đáng để ý thì chính là Tưởng Đan. Đêm qua hoảng sợ quá, loạng choạng như thế nào mà ngã trong n.g.ự.c của Tả Lang Trung trẻ tuổi tài cao đương triều. Chỉ là trong lúc hỗn loạn, xiêm áo của Tưởng Đan xé rách, lúc đó Tả Lang Trung Tưởng Đan là nữ nhân liễu yếu đào tơ lóc, bản cũng động lòng trắc ẩn, đồng ý hôm nay sẽ chịu trách nhiệm cho nàng.

Cung nữ : “Hôn sự của Tứ tiểu thư e rằng định đoạt.”

Tưởng Nguyễn nhíu mày, Tứ vốn dĩ yếu đuối nhát gan như thế, nay khiến nàng bằng con mắt khác. Cảnh tượng hôm qua hỗn loạn như thế, thật sự khó cho nàng . Dám lấy vận mệnh cả đời để đ.á.n.h cược, quả là gan phi thường. Tưởng Đan cũng khá may mắn, cuối cùng cược thắng, ?

Cung nữ thấy Tưởng Nguyễn bần thần, : “Tưởng phó tướng qua thăm ngài, đó việc nên cũng ngay. Thái hậu nương nương chắc cũng sắp hồi cung. Trong lúc tiểu thư hôn mê, Phó tướng và Thái hậu nương nương lo lắng đó.”

Tưởng Nguyễn nghĩ nghĩ: “Phụ , mẫu của thì ?”

“Thái hậu nương nương cho phép họ hồi phủ .” Cung nữ trả lời.

Trong mắt Tưởng Nguyễn, Thái hậu để cho đám Tưởng Quyền trở về, chẳng đang thể hiện sự bằng lòng với Tưởng Quyền ? Chắc là , càng ! Nàng mỉm , ánh mắt vô tội cung nữ: “Ta đói một chút.”

“Thức ăn bày xong, nô tỳ hầu hạ tiểu thư dùng cơm.” Cung nữ .

Trong Ngự thư phòng, Hoàng đế chợt cầm cục chặn giấy (văn trấn), nện mạnh xuống án thư, trầm giọng hỏi. “Nói như , thích khách hôm qua là của Thiên Tấn quốc?”

Quan Lương Hàn và Tiêu Thiều im lặng.

Thiên Tấn quốc ở phía Bắc Đại Cẩm triều, tuy là một quốc gia quá rộng vì kề biển, nhưng bù , kinh tế đường biển của họ cực kỳ hưng thịnh. Mối quan hệ giữa Thiên Tấn và Đại Cẩm từ đến nay vẫn là nước giếng phạm nước sông. Mặc dù Đại Cẩm triều cũng rộng lớn hơn Thiên Tấn bao nhiêu, song việc luyện chế sắt thép tinh tế xuất sắc, vũ khí trang cho binh sĩ luôn chất lượng vượt trội hơn các nước lân bang. Tiên hoàng từng cố gắng đ.á.n.h chiếm Thiên Tấn quốc. Việc khiến Thiên Tấn quốc kinh hãi, dốc lực chống đỡ bốn mươi vạn quân Đại Cẩm triều, cuộc chiến kéo dài ròng rã suốt một năm. Mãi cho đến khi binh lực Đại Cẩm triều bắt đầu thiếu hụt, cộng thêm việc thu thuế nặng nề khiến dân chúng lầm than, Tiên hoàng ý thức tình cảnh lưỡng bại câu thương , bèn hạ lệnh lui binh. Từ đó về , Đại Cẩm chỉ cố thủ chống xâm lược, yên bình.

Đêm qua Tiêu Thiều và Quan Lương Hàn thẩm vấn suốt đêm, nhưng những tử sĩ lì đòn, hé răng nửa lời. Tiêu Thiều lệnh Cẩm Y vệ thăm dò, điều tra những thích khách đều là Thiên Tấn quốc.

“Một nước chư hầu nhỏ bé như mà cũng dám cả gan loạn!” Hoàng đế giận dữ.

Đêm qua, nhóm thích khách rõ ràng nhắm thẳng Trẫm, cuối cùng c.h.é.m g.i.ế.c loạn xạ trong đại điện, khiến cho các bá quan đều kinh hoàng. Gây nhiễu loạn triều đình như là một hành động cực kỳ khiêu khích. Thiên Tấn quốc thì tính là gì? Chẳng lẽ bọn chúng khai chiến với Đại Cẩm triều ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-137.html.]

“Mấy năm nay Thiên Tấn quốc luôn gây chuyện quấy phá ở biên giới nước .” Tiêu Thiều nhắc nhở. “Lần ám sát thể là tín hiệu mở màn.”

“Tín hiệu khai chiến?” Quan Lương Hàn hỏi.

“Trẫm sợ !” Cho dù là vị Hoàng đế nào cũng thể tha thứ cho sự khiêu khích trắng trợn như . Đế Vương sự tôn nghiêm thể chà đạp, huống chi việc còn liên quan đến an nguy quốc gia. Ông nhíu mày. “Quan Tướng quân, ngươi cam tâm tình nguyện tự xuất chinh đến Thiên Tấn quốc?”

Quan Lương Hàn đáp. “Mạt tướng cam tâm tình nguyện.”

Hắn vốn chán ghét những tháng ngày triền miên nơi kinh đô, ngày ngày đối diện với lũ quan chỉ giỏi vẻ nho nhã. Năm nay thắng trận hồi kinh, Hoàng đế kinh thành, điều sớm vui. Tướng sĩ vốn dĩ sống c.h.ế.t chiến trường mới đúng, hơn nữa, Quan Lương Hàn chỉ thể phát huy bộ sự tài ba của nơi quân trận mà thôi.

Hoàng đế trầm ngâm nghĩ ngợi. “Đưa Phó tướng của ngươi cùng. Nếu tài cán, khi thắng trận trở về, Trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”

Sắc mặt Quan Lương Hàn trở nên nghiêm túc. Lời của Hoàng đế cũng nghĩa là cho Tưởng Tín Chi một gian để phát huy tài năng. Vốn dĩ cho rằng Tưởng Tín Chi phật lòng Trần quý phi, Hoàng đế ít nhiều cũng sẽ ý với . Huynh Tưởng Tín Chi mới gặp mặt đoàn tụ, đó cơ hội để Tưởng Tín Chi xuất chinh. Nếu như lập chiến công, ở trong Đại Cẩm triều sẽ là một thiếu niên kiệt, Tưởng Tín Chi cũng sẽ vững gót chân trong triều đình.

Chỉ là cái kẻ yêu cuồng hậm hực ? Dù Tưởng Nguyễn cũng đang thương.

Hoàng đế tiếp. “Đêm qua thích khách lẫn trong nội cung nhiều như , thị vệ đều mù hết ?” Đoạn, Tiêu Thiều. “A Thiều, sai Cẩm Y vệ của ngươi điều tra cặn kẽ.”

Đây chính là phát lệnh thanh tẩy . Thích khách Thiên Tấn quốc hoàng cung như chỗ , điều đó nghĩa là nội ứng tiếp ứng trong cung. Mặc dù kẻ đó rốt cuộc là ai, nhưng một ngày loại bỏ, thì kẻ đó cũng như một con mối mọt sống lâu ngày chân thiên tử.

Tiêu Thiều khẽ vuốt cằm. “Vâng.”

Trong nội tâm Quan Lương Hàn thở dài, nội cung , chuẩn một phen phong ba bão táp .

Đợi khi Hoàng đế cùng hai họ bàn xong chính sự khác, rời khỏi Ngự thư phòng, một thiếu nữ xinh đang đợi ngoài hiên. Nàng vận bộ quần áo màu vàng nhạt, khoác ngoài là lụa mỏng, phục sức tinh xảo hoa lệ, cách ăn mặc tỉ mỉ xinh bức , mang theo chút phong thái dị vực. Nàng tới, với Tiêu Thiều. “Tiêu Vương gia.” Chính là Hòa Di Quận chúa.

Quan Lương Hàn chớp chớp mắt với Tiêu Thiều vài cái, đó sải bước rời .

Tiêu Thiều lướt qua Hòa Di một cái, ánh mắt lạnh nhạt. Hòa Di Quận chúa như thì trong lòng run lên, chút sợ hãi. Nhớ việc hôm qua, ánh mắt ả ánh lên sự căm hờn, ả ngẩng đầu lên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Thiều, hỏi. “Tiêu Vương gia và Tưởng đại tiểu thư rốt cuộc quan hệ gì?”

Câu hỏi chút khó hiểu, Tiêu Thiều cũng rõ ý của nàng là như thế nào. Hắn nhíu mày, lạnh lùng . “Việc thì liên quan gì đến Quận chúa?”

Mắt Hòa Di Quận chúa phiếm đỏ, lời của như tạt gáo nước lạnh mặt nàng. Nàng tủi . “Ngươi rõ ràng thích ngươi.”

“Quận chúa cẩn thận lời .” Ánh mắt Tiêu Thiều bỗng nhiên bén nhọn. “Tiêu mỗ từng ý gì với Quận chúa.”

“Vậy Tưởng Nguyễn thì ?” Hòa Di Quận chúa nhịn cao giọng. “Ngươi thích nàng ?”

Chân mày Tiêu Thiều nhíu chặt hơn. Tại giải thích với nàng ? Giờ còn nhiều chuyện quan trọng . Hắn chỉ liếc Hòa Di Quận chúa một cái bỏ . Hành động như đối với Hòa Di Quận chúa nghĩa là thầm thừa nhận. Nàng run rẩy, bỗng gào lên nghẹn ngào.

Tưởng Nguyễn dùng xong bữa sáng, Ý Đức Thái Hậu mới trở về cung Từ Ninh, thấy nàng thì thiện hỏi. “Cơ thể con thấy ?”

Tưởng Nguyễn đáp. “Bẩm Thái hậu nương nương, hơn nhiều ạ.”

Ý Đức Thái Hậu chăm chú nàng, thấy khí sắc nàng hơn hôm qua nhiều, bấy giờ mới bớt lo âu. Bà an tọa xuống ghế, cung nữ cận lập tức dâng lên một tách thơm. Ý Đức Thái Hậu nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt thâm trầm quan sát Tưởng Nguyễn.

Thiếu nữ mặt hiền hòa thanh khiết, dung mạo tuy trời sinh diễm lệ quyến rũ, song đôi mắt trong vắt như nước hồ thu, ẩn chứa sự bình tĩnh hiếm thấy, chẳng màng tranh giành hơn thua. Chính những điều khiến nàng mang vẻ của đóa sen vướng bụi trần, trở nên trầm tĩnh mà tôn quý.

Bà mở lời, giọng điệu hệt như đang chuyện phiếm thường ngày. “Tưởng Quyền đối đãi với ngươi .”

Tưởng Nguyễn vẻ giật vì lời hỏi , trầm ngâm một lát đáp với nụ nhạt. “Cũng thế. Chỉ là thần nữ từ bé nuôi dưỡng tại thôn trang, từng gần gũi phụ mà thôi.”

Nàng hề than vãn khổ sở, nhưng cũng Tưởng Quyền đối đãi . Nàng chỉ trình bày sự thật, khéo léo lờ sự tồn tại của Tưởng Quyền trong câu chuyện. Lời quả thực kín kẽ.

Khóe môi Ý Đức Thái Hậu khẽ cong lên một nụ thâm ý. “Không gần gũi phụ . Vậy hẳn là nếu sống tách biệt, ngươi cũng sẽ chẳng mấy buồn bã đúng ?”

Lần Tưởng Nguyễn mới thực sự ngạc nhiên, khó hiểu vị Thái Hậu.

Ý Đức Thái Hậu mân mê viên Hồng Bảo ngọc trong tay, cất lời. “Đứa nhỏ Tưởng gia. Ai gia chuẩn viếng hoàng lăng tại tông miếu của hoàng gia. Chuyến sẽ kéo dài ước chừng ba năm, ngươi nguyện ý đồng hành cùng Ai gia chăng?”

 

Loading...