Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:58:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú, là Bát hoàng tử thanh danh trong sạch, công khai bày tỏ thâm tình mặt văn võ bá quan. Khung cảnh khiến vô thiếu nữ khuê các ở đây yêu hận. Yêu là yêu thần thái xuất chúng và phong thái lạc của . Hận là hận tại bản đích trưởng nữ của Tưởng phủ, mà vận may lớn đến nhường .

Nghe Bát hoàng tử dứt lời, Tưởng Tố Tố lập tức chao đảo, gần như ngã quỵ. Nỗi vui mừng ban đầu của ả thế bởi nỗi đau đớn như đ.â.m thấu xương tủy. Nàng bao giờ đố kỵ với Tưởng Nguyễn như bây giờ, gần như phát điên! Tưởng Nguyễn dựa cái gì mà cướp phận đích nữ của ? Giờ còn cướp thầm thương trộm nhớ? Dựa cái gì?

Tưởng Nguyễn lạnh lùng Tuyên Ly. Từ ngày tái sinh, Tuyên Ly đối với nàng như con ruồi độc mà nàng từng nuốt nhầm bụng. Nàng luôn cố ý né tránh, đây là đầu tiên đối diện với gần gũi đến thế. Trong mắt của rõ ràng chút tình ý nào, nhưng cứ luôn thốt những lời tỏ vẻ si mê nàng lắm. Ngược dòng thời gian trở về kiếp , thời điểm hoa đào nở rực rỡ ở Ninh Thủy Cốc, nàng lắp bắp thế nào. Tuyên Ly tàn hoa đào, ánh mắt dịu dàng : “Nguyễn nhi, thực lòng yêu thích nàng.”

Ta thật lòng yêu thích nàng, quả là êm tai. Hắn chỉ thích chứ hề cầu hôn. Hắn cho nàng danh phận, nàng vẫn ngu ngốc tin, mù quáng tin. Ở kiếp , nàng hy vọng, nàng mơ cũng Tuyên Ly : “Nàng nguyện thê tử của ?”

Chỉ vì trở thành thê tử của , chỉ vì cầu mong một chút yêu thương của , nàng đối xử tệ bạc với chính , cam tâm thế Tưởng Tố Tố tiến chốn thâm cung đầy lọc lừa. Để ngược đãi, sỉ nhục, đời nhạo, và đ.á.n.h đập tàn nhẫn đến ngã gục trong bụi cỏ lạnh lẽo.

Sao thể thấy? Khi lợi dụng nàng xong, tuyên bố nàng là họa quốc yêu nữ, nàng ngã gục đầy khổ sở giữa đại điện. Liệu khi , còn nhớ lời tại Ninh Thủy Cốc, tán hoa đào nở rộ: “Nguyễn nhi. Ta thực lòng yêu thích nàng.”

Ở kiếp , rốt cuộc nàng thể câu : “Nàng đồng ý thê tử của ?” như thế thì , giờ đây nàng còn cần nữa.

Tuyên Ly Tưởng Nguyễn, lòng đầy tự tin. Hắn tin rằng Tưởng Nguyễn là kẻ thiếu thốn tình phụ , mất từ sớm, trải qua năm năm sống nơi thôn dã. Một như , chỉ cần kẻ đối xử tử tế đôi chút, ắt hẳn nàng sẽ cảm động đến mức vui mừng khôn xiết, thậm chí là mang ơn sâu nặng. Quả thật dễ dàng để chạm trái tim Tưởng Nguyễn khiến nàng cảm động.

với Tưởng Nguyễn bốn mắt , nụ của dần biến mất.

Đó là một đôi mắt như thế nào? Đôi mắt trong suốt đen láy nhưng mang một vẻ thê lương như nơi đất hoang vu, tròng mắt như xúc động mãnh liệt như bình tĩnh. Ánh mắt tuyệt nhiên là ái mộ cảm động, càng là niềm hân hoan. Không là yêu! Mà là hận! Là mối hận thù khắc cốt ghi tâm!

Mối hận thù kèm cùng sự chán ghét tận cùng, như thể nàng đang thấy một vật ô uế, mục ruỗng.

Ánh mắt như đông cứng. Vì ?

Cảm xúc rõ rệt như , ánh mắt hận thù thể nhầm lẫn. Trong đầu Tuyên Ly trở nên mơ hồ trống rỗng, nên gì tiếp theo. Đối mặt với ánh mắt của Tưởng Nguyễn, trong lòng của sinh một sự sợ hãi mơ hồ.

?

Hắn rõ ràng, đó thấy thiếu nữ đột nhiên nở một nụ lạnh lùng, đôi môi đào khẽ mở, thốt từng tiếng đầy châm chọc, sắc lạnh: “Ta... ... đồng... ý!”

Tưởng Nguyễn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giọng điệu vẻ khiêm cung, nhưng thần thái như một bậc công chúa cao quý. “Thần nữ đa tạ ý của Điện hạ. tâm chí của thần nữ đặt nơi . Lời Điện hạ khiến thần nữ quả thật kinh hãi, dám với cao.” Dứt lời, nàng xoay , dập đầu với Hoàng đế: “Cầu xin Bệ hạ thành cho thần nữ.”

Cho dù Tuyên Ly bản si tình như thế nào, nhưng lòng nàng vẫn kiên định như sắt đá, tư thái dễ lay chuyển.

Nét vui mừng gương mặt Trần quý phi càng lúc càng rõ, trong đôi mắt phượng lập lòe ánh sáng, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ bình thản, chút giận dữ.

Hoàng đế tuy giận hành động của Tưởng Nguyễn, nhưng mặt văn võ bá quan, cũng thể cưỡng ép nàng ưng thuận với Tuyên Ly. Ông chút phiền não, phất tay. “Nếu như , lẽ ngươi và lão Bát duyên phận.”

Sắc mặt Tuyên Ly khó coi, sự việc tính toán kỹ lưỡng Tưởng Nguyễn dùng một câu lạnh nhạt từ chối thẳng thừng. Hắn Tưởng Nguyễn đầy thăm dò, quả thực hiểu vì nàng cự tuyệt, đôi mày vẫn nhíu chặt, vì lẽ gì mà nàng ôm hận ý sâu sắc với như ? Nếu chỉ vì Tưởng Tố Tố, hận thù đến mức ?

Tưởng Nguyễn thu hết vẻ mặt của Tuyên Ly đáy mắt, nội tâm lạnh thầm. Ở kiếp , thủ đoạn của vẫn chẳng khác gì kiếp , đều chiếm lấy lòng tin của nàng, để nàng dốc sức việc cho . Trên đời chuyện dễ dàng như thế? Chẳng lẽ Tuyên Ly nghĩ rằng chịu hạ tỏ vẻ tiếc nuối mặt thì khác mang ơn đội nghĩa ?

Mạc Thông khẽ lắc đầu, giọng điệu tiếc nuối thốt lên: “Bát hoàng tử quả thực phong lưu vô hạn. Đáng tiếc, đối phương là vị tiểu thư Tưởng gia sắc bén như độc d.ư.ợ.c . Chắc chắn là nàng coi thường, hề để ý đến .”

Tiêu Thiều lặng im Tưởng Nguyễn. Người luyện võ thị lực vốn cực kỳ nhạy bén. Khi Tưởng Nguyễn hướng mắt về phía Tuyên Ly, thấy rõ ràng ánh mắt , bên trong hề chút tình cảm nào, chỉ là sự hận thù. sự hận thù đó khiến khác khó hiểu. Sao nàng hận Tuyên Ly đến mức ? Thậm chí trong thoáng chốc, Tiêu Thiều cảm giác nàng dường như tan biến, tựa như hề thuộc về cõi trần .

Kìm nén những suy nghĩ khó hiểu trong lòng, Tiêu Thiều đột nhiên nhíu chặt mày. Trực giác nhiều năm mách bảo một vật thể đang lao đến với tốc độ kinh . Hắn khẽ chạm đoản đao đeo bên hông — vốn dĩ thần tử mang theo vũ khí yến tiệc, duy chỉ là ngoại lệ, Hoàng đế đặc cách cho phép.

Tuyên Ly cùng Tưởng Nguyễn hành lễ cáo lui, mang theo vẻ mặt đầy tiếc nuối trở về chỗ . Dáng vẻ ảm đạm, thất thần đó khiến bao thiếu nữ thổn thức đau lòng. Một mặt, họ thầm mừng khi Tưởng Nguyễn từ chối Tuyên Ly, mặt khác hận nàng trái, dám khiến một tài hoa như thần tiên đau khổ.

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm với Tưởng Tín Chi. Trải qua hồi biến cố , tâm trạng của Hoàng đế cũng còn vui vẻ như nữa. Ông vung tay: “Khai tiệc!”

Khi các cung nữ nối đuôi bưng thức ăn tiến , tay mỗi đều nâng một cái khay. Dẫn đầu là một cung nữ dáng yểu điệu, thanh lệ, xiêm y vẻ khác biệt so với những còn . Theo là hai cung nữ bê khay đến gần Hoàng đế, đầu dừng , hai theo bắt đầu dâng rượu lên Thái hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-135.html.]

Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu cũng cầm đũa bạc kiểm tra. Cung nữ dẫn đầu cũng bắt đầu rót rượu, tay vươn chạm bình thì bất chợt rút một lưỡi d.a.o găm, đ.â.m mạnh lồng n.g.ự.c Hoàng đế.

“Vù… Keng!”

Một luồng kinh phong từ bay tới, khiến hướng đ.â.m của cung nữ chệch . Mũi d.a.o khó khăn lắm mới tránh khỏi chỗ hiểm yếu trí mạng. Vật ném , cản nhát đ.â.m đầu tiên, chính là một chiếc khuy áo bằng vàng.

Tiêu Thiều, gần Hoàng đế nhất, gần như ngay lập tức phi tiến tới, chắn bên cạnh Bệ hạ. Vẻ mặt Quan Lương Hàn cứng đờ, vỗ mạnh xuống bàn bật dậy. Các phu nhân xung quanh, vốn từng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng , đều hoảng hãi la thất thanh. Những cung nữ trang phục khác biệt đồng loạt giật , vài kẻ phi lên, rút những thanh nhuyễn kiếm mềm dẻo quấn quanh eo.

“Hoàng đế ch.ó má! Mau nộp mạng!” Bọn cung nữ đồng loạt gào thét.

Những kẻ đó lẫn trong đám cung nữ, chúng đều là thích khách.

Cung nữ hầu hạ yến tiệc hôm nay lên đến vài trăm , hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn. Hoàng đế giật , thị vệ liều mạng: “Hộ giá! Mau hộ giá!”

Hoàng đế thị vệ bảo vệ cẩn mật. Thích khách thể lấy mạng ông ngay lập tức, liền bắt đầu c.h.é.m g.i.ế.c bừa bãi, gặp liền giết. Tất cả nữ quyến tại đây đều là những nữ nhân tay tấc sắt, trở thành mục tiêu dễ dàng cho bọn chúng. Trong thoáng chốc, chỉ thấy tiếng binh khí va chạm cùng mùi m.á.u tanh nồng nặc, tiếng thét gào t.h.ả.m thiết vang lên, thấu tận tâm can.

Tưởng Tố Tố sợ hãi chui xuống gầm bàn, tận mắt thấy một vị tiểu thư c.h.é.m đứt thành hai đoạn, m.á.u tươi lênh láng mặt đất. Tuy dọa đến mặt mày trắng bệch, nhưng nàng vẫn giữ chút bình tĩnh hơn hẳn Tưởng Lệ, chỉ gào t.h.ả.m thiết. Hạ Nghiên cũng sợ hãi đến suýt mất mạng, nàng ôm chặt Tưởng Tố Tố. Cả hai trốn gầm bàn, nấp một thi thể, khó mà rõ.

Tưởng Đan cũng kinh hãi đến mức hồn vía lên mây, nhưng nàng trốn tránh, cũng gào thét như Tưởng Lệ. Trong lòng vẫn giữ chút tỉnh táo, nàng trầm ngâm giây lát, như hạ quyết tâm, nhấc váy chạy nhanh về phía nam quyến.

Biến cố đột ngột xảy , ai kịp trở tay, Hoàng đế hộ tống rời quá mau chóng. Cứ ngỡ thích khách sẽ rút lui, nào ngờ tất cả hóa điên cuồng, c.h.é.m g.i.ế.c hề nương tay. Giữa lúc đại điện hỗn loạn như thế , càng dễ gặp tai ương bất ngờ. Thoáng cái, Tưởng Tín Chi thấy bóng dáng Tưởng Nguyễn , nhưng là phó tướng, thể bỏ mặc già, trẻ nhỏ. Một mặt, cố gắng chống đỡ thích khách, mặt khác ngừng tìm kiếm bóng hình Tưởng Nguyễn.

Binh sĩ nhà Triệu cũng gia nhập chiến đấu, nào ngờ những thích khách đều huấn luyện bài bản, hề trực tiếp giao đấu với các võ tướng. Bọn thích khách chỉ nhắm phụ nữ và trẻ nhỏ. Thị vệ cùng các tướng quân đều cân nhắc khi tay, sợ thương khác, vì thế thể chiến đấu hết sức. Càng như , đám thích khách càng trở nên hung hãn, chút kiêng dè.

Triệu Cẩn cùng Văn Phi Phi xuất võ tướng, đối diện với cảnh tượng loạn lạc vẫn giữ vẻ trấn định, chỉ thoáng hiện nét khó chịu. Triệu Cẩn dứt khoát : “Phi Phi, đưa các tỷ ngoài . Ta sẽ tìm Nguyễn và Doanh nhi.”

Văn Phi Phi do dự. “Một tỷ liệu ?”

“Không . Ta sẽ hành sự cẩn trọng.” Triệu Cẩn an bài các tỷ thỏa, đoạn nhặt lên thanh nhuyễn kiếm của một thích khách chết, ngước mắt thấy Đổng Doanh Nhi dồn góc, thích khách đang giương kiếm toan đ.â.m n.g.ự.c nàng. Triệu Cẩn giật , ném nhanh thanh kiếm về phía thích khách. Nàng tay dứt khoát, thích khách kịp né tránh, lập tức đ.â.m trúng, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất. Đổng Doanh Nhi sợ hãi đến mức lệ rơi như mưa, giờ đây thấy Triệu Cẩn chẳng khác nào ân nhân cứu mạng. “Cẩn nhi.”

Triệu Cẩn vội vàng chạy tới nâng nàng dậy. “Muội chứ?”

Đổng Doanh Nhi phía nàng, đôi mắt mở to kinh hãi. Triệu Cẩn cảm giác bất thường, đầu thì thấy một khuôn mặt dữ tợn. “Đi c.h.ế.t !” Ngay đó là một đường sáng màu bạc lao tới, Triệu Cẩn tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.

Ai ngờ thể chợt nhẹ bẫng, tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên "bịch" một tiếng. Nàng kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi tay nâng nàng và Đổng Doanh Nhi. Trường kiếm trong tay vận lực . Triệu Cẩn là nhà võ tướng, tất nhiên từng thấy phụ và ca ca luyện kiếm, nhưng từng thấy ai thể dùng kiếm mắt và xuất thần như . Dung mạo khí, thanh tú, pha lẫn vẻ nho nhã của bậc quan văn, nét cương nghị và dịu dàng đan xen hài hòa.

Đổng Doanh Nhi cũng ngây ngẩn, hai má bỗng dưng đỏ ửng.

Tưởng Tín Chi cứu hai , lập tức kéo họ góc an . “Đứng yên tại đây. Không nên chạy lung tung.” Dứt lời, lập tức , tiếp tục gia nhập cuộc chiến.

Đổng Doanh Nhi khẽ thốt lời. “Vị công tử là ai?”

Triệu Cẩn lắc đầu. “Ta cũng .” Bóng lưng cao lớn của ẩn trong đại điện, nội tâm nàng cũng vài phần căng thẳng lo lắng cho xa lạ .

Chẳng rõ tình hình bên , nhưng Tưởng Nguyễn tự bảo vệ bản vô cùng chu . Hoàng đế dời , Hoàng hậu vẫn còn ở , thị vệ đa phần đều tập trung ở đây, cần quá lo lắng. Tưởng Nguyễn đầu , thấy thích khách ép Ý Đức Thái Hậu góc tường, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác mục tiêu của chúng chính là vị Thái hậu tôn quý .

Tuyên Ly gần Trần quý phi, thấy tình cảnh thì sững sờ, toan chạy đến.

Tưởng Nguyễn chớp mắt, hề chần chừ, ngay giữa lúc thích khách sắp đ.â.m Ý Đức Thái Hậu, nàng hô lớn. “Thái hậu nương nương!” Hành động nhanh hơn lời , nàng đẩy Ý Đức Thái Hậu sang một bên, bản đón lấy mũi kiếm.

Nàng đầu , khẽ nở nụ lạnh lùng với Tuyên Ly.

"Ngươi cứ chống mắt mà xem , trò bây giờ mới thực sự bắt đầu."

 

Loading...