Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:58:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ý Đức Thái hậu hề . Tưởng Nguyễn đích xác là chuyển thế, nhưng nàng Nguyên Dung Công chúa hiền ngoan hiểu chuyện, hy sinh vì đại cục của triều đình. Kiếp , nàng nhu nhược ngu dại, lừa dối đến mức c.h.ế.t oan, hồn về âm phủ. Nàng chuyển thế, về để sửa chữa những lầm. Nàng là Tưởng Nguyễn lúc đang mỉm rạng rỡ, nhưng là một nữ nhân thể tâm ngoan thủ lạt.
Thế gian luân hồi, tự nhân quả. Lời Tuyên Ly từng với ở tiền kiếp, ở kiếp , đều trở thành vũ khí sắc bén để đối phó với .
Ý Đức Thái hậu giữ im lặng càng lâu, trong mắt càng khắc họa rõ sự đau xót khôn nguôi dành cho phận Tưởng Nguyễn. Hòa Di Quận chúa thấy Thái hậu như , đáy mắt khẽ lóe tia khó chịu, ánh đổ về phía Tưởng Nguyễn càng thêm vài phần hung ác. Sắc mặt Tưởng Tố Tố tái nhợt, vốn trắng trẻo giờ trắng đến mức tựa tờ giấy. Vẻ thanh lệ thoát tục thường ngày nay nhạt nhòa, chỉ còn sự yếu ớt và bệnh tật.
Trần quý phi thấy Tưởng Nguyễn lợi dụng tình thế đưa yêu cầu, ánh mắt càng thêm dịu dàng, còn mở lời an ủi vài câu. Giống như một tài nữ Giang Nam bên cầu, bỗng thấy một con thỏ thương, liền ôm lấy nó nâng niu trong lòng. Bà : “Đứa trẻ đáng thương, cố nhân qua đời, ngươi nên về tương lai.”
Tương lai? Tất nhiên sẽ . Tưởng Nguyễn vẫn cúi đầu thầm nghĩ, trong tương lai, nàng sẽ những kẻ hủy diệt từng chút một, trở thành tế phẩm cho sự báo thù của nàng.
“Đa tạ nương nương thương xót.” Tưởng Nguyễn đáp.
“Bổn cung chợt nảy một ý.” Trần quý phi duyên dáng, về phía Hoàng đế. “Bệ hạ, thần thấy Đại tiểu thư Tưởng gia lễ nghi chu , kính nhường , thực lòng vô cùng yêu thích. Nghe lời nàng , thần càng thêm xót xa. Thần xin Hoàng thượng đồng ý với thần một nguyện vọng.”
“Ái phi nguyện vọng gì?” Hoàng đế ở long ỷ, tâm tư quá bận lòng với nữ nhân. Ký ức về Nguyên Dung Công chúa cũng cực kỳ nhạt nhòa. Đối với ông, Tưởng Nguyễn chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu. Nghe Trần quý phi khẩn cầu, ông thuận miệng hỏi.
Trần quý phi , liếc Tưởng Nguyễn. “Một đứa trẻ ngoan ngoãn như , thần phúc khí để nàng con dâu ?”
Yên tĩnh! Cả triều đình bỗng chốc rơi tĩnh lặng.
Tưởng Tố Tố đang bên , khi Trần quý phi thốt câu đó, sắc mặt tái mét, ngay cả đôi môi son cũng trở nên trắng bệch. Nàng run rẩy cả , suýt chút nữa ngã ngửa . May Hạ Nghiên lặng lẽ đỡ ở một bên, bằng chẳng sẽ .
Sắc mặt Triệu gia cũng ngây dại. Trần quý phi đây là ý gì?
“Ý ái phi là…?” Hoàng đế hỏi.
“Tiểu Bát đến tuổi trưởng thành, nên lập gia thất. Chỉ là thấy tuổi Đại tiểu thư Tưởng gia còn nhỏ, thể chờ khi cập kê, thành hôn về Chính phi, quản lý phủ của Bát điện hạ.”
Nếu là yên tĩnh, giờ phút lập tức tiếng hít sâu một .
Là Chính phi!
Mặc dù phận Tưởng Quyền tồi, nhưng Tưởng Nguyễn trở thành Bát hoàng tử phi vẫn là phần trèo cao. Nếu là Trắc phi còn tạm chấp nhận. Lúc nãy Trần quý phi dứt lời, tất cả đều nghĩ rằng bà Tưởng Nguyễn Trắc phi, ai ngờ là Chính phi. Phàm là hiểu đều , ngôi vị trữ quân khả năng sẽ thuộc về Bát hoàng tử, tức Hoàng đế tương lai của Đại Cẩm triều. Tưởng Nguyễn chẳng sẽ trở thành Hoàng hậu ? Đây chẳng khác nào một bước lên trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-133.html.]
Ánh mắt Tưởng Quyền phức tạp. Ông lôi kéo quan hệ với Tuyên Ly, vì thế gả một đứa con gái là nhất. Hôm nay Trần quý phi lên nguyện vọng bấy lâu của ông , tất nhiên cầu còn . tại là Tưởng Nguyễn? Vì Tưởng Tố Tố?
Tưởng Tín Chi nắm chặt hai tay. Hắn thật sự ngờ, ý của biến thành thế . Mặc dù hài lòng với Tiêu Thiều nhưng càng tin tưởng Bát hoàng tử Tuyên Ly. Dù Tuyên Ly vẫn là hoàng gia. Thê thành đàn, hậu viện sóng gió còn hiểm ác hơn cả triều đình quan . Sao thể để Tưởng Nguyễn nơi như thế? Vì Trần quý phi kéo Tưởng Nguyễn xuống nước? Nếu là Tưởng Tố Tố chẳng hơn ? Tưởng Quyền vui vẻ, vẹn cả đôi đường. Sao hết đến khác là Tưởng Nguyễn. Trong lòng Tưởng Tín Chi hạ quyết tâm, nếu Hoàng đế thật sự đồng ý thì lát nữa dù luận công kháng chỉ, cũng đoạt lấy tự do cho .
Tiêu Thiều Quý phi thốt lời, đôi mày kiếm lập tức nhíu , cặp mắt phượng lóe lên ánh sáng tối tăm vụt tắt, tựa viên hắc ngọc quý giá. Sau đó cụp mắt che cảm xúc bên trong, chỉ thấy khí quanh chợt lạnh vài phần.
Hắn đưa mắt sang Tưởng Nguyễn. Nàng đang cúi đầu, khiến khó lòng đoán biểu cảm. Tiêu Thiều chợt thấy chột , dù Tưởng Nguyễn cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười một tuổi. Mặc dù nàng hận Tuyên Ly dù rõ lý do, nhưng nhất định sẽ đồng ý . Trần quý phi sủng ái, mặt Hoàng đế xin nguyện vọng, lỡ may Hoàng đế đồng ý thì việc cự tuyệt sẽ xem là kháng chỉ.
Hắn đăm chiêu suy nghĩ, thật thì biện pháp. Nếu như bây giờ tiến lên với Hoàng đế rằng cầu hôn Tưởng Nguyễn, thì mới thể giúp Tưởng Nguyễn tránh khỏi việc gả cho Bát hoàng tử Tuyên Ly. Chỉ là cũng chắc Tưởng Nguyễn gả cho . Tiêu Thiều là Cẩm Y Vệ, quanh năm lăn lộn bên ngoài, ít nhiều nhiễm tính cách giang hồ, song vẫn thấu hiểu quy củ của thế gia tử. Hắn hiểu việc lập gia đình quan trọng như thế nào đối với nữ nhân. Với tính cách của , lẽ cả đời sẽ cần lập gia đình. Tưởng Nguyễn là ân nhân cứu mạng của , mặc dù vị ân nhân mới chỉ mười một tuổi, nhưng nếu nàng gặp nguy hiểm thì tất nhiên Tiêu Thiều sẽ tuân thủ lời thề, tay tương trợ.
Chỉ là đổi từ phủ Bát hoàng tử sang phủ Cẩm Anh vương, liệu Tưởng Nguyễn cam tâm tình nguyện chăng?
Thục phi bật khẽ một tiếng, cất lời: “Tỷ tỷ tùy tiện định hôn sự như thế, chẳng bàn đến việc Bát điện hạ chuyện? Riêng Đại tiểu thư Tưởng gia đang đây, chính là cốt nhục châu báu của Thượng thư đại nhân. Sao tỷ tỷ hỏi xem vị tiểu thư khuê các nhà nguyện ý gả cho Bát điện hạ chăng?”
Tuy đối chọi gay gắt, nhưng Trần Quý phi hề nhíu mày, ngược còn hướng về phía Tưởng Nguyễn, ngữ điệu càng thêm ôn hòa dịu dàng: “Là bổn cung sơ suất . Đại tiểu thư Tưởng gia, ngươi lòng với Tiểu Bát nhà ?”
Lời hỏi thăm tưởng chừng tình, dí dỏm, tựa như phu nhân gia đình thường nhật đùa, nhưng Tưởng Nguyễn chỉ thầm lạnh trong lòng. Trần Quý phi cất lời thật khéo, nàng lúc đáp thế nào đây? Quả thực tiến thoái lưỡng nan. Nếu chấp thuận gả cho Tuyên Ly, chẳng những mặt quần thần, ngay cả Hoàng thượng cũng khó lòng tha thứ. Còn nếu đồng ý, chẳng khác nào tự dấn hố lửa.
Tất cả đều im bặt, chờ câu trả lời của Tưởng Nguyễn. Các nữ quyến tất nhiên là bất bình, nam quyến thì dễ Tưởng Tín Chi và Cô Dịch đang chỉ hận thể xông lên đưa Tưởng Nguyễn lập tức rời khỏi nơi thị phi . Đổng Doanh Nhi cũng lén lút lau mồ hôi lạnh Tưởng Nguyễn, các nàng đều rõ, Tưởng Nguyễn từ đến nay đều màng đến việc gả Hoàng thất. Lòng Triệu Quang chấn động kịch liệt. Vừa mới đón cháu gái trở về, gì cuốn vòng xoáy tranh đấu của triều đình. Lần đầu tiên, Triệu Quang cảm thấy bất lực vô cùng. Ông dám đem bộ Phủ Tướng quân đặt cược để kháng chỉ vì Tưởng Nguyễn, dù giờ đây nội tâm ông đang đau đớn như rỉ máu. Lý thị cùng con dâu, tay siết chặt chiếc khăn tay đến gần như vặn nát, ánh mắt tràn đầy khổ sở.
Tưởng Nguyễn vẻ cực kỳ bối rối, lưỡng lự đưa hồi đáp. “Việc …”
Đầu nàng hạ thấp hơn, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh như mặt hồ thu.
Trần Quý phi càng thêm sâu xa: “ là một hài tử dễ e thẹn. Hoàng thượng, thấy đây thực sự là một nhân duyên tuyệt hảo. Chẳng Hoàng thượng nguyện ý Nguyệt lão một phen, Tiểu Bát quyết định chăng?”
Sắc mặt Hoàng đế thong thả, dường như cũng ý định ngăn cản.
Tiêu Thiều vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, trầm ngâm một lát, đoạn đặt chén xuống, định dậy tiến hành cầu hôn. Nào ngờ, còn kịp lên, một giọng khác vang vọng: “Ai gia đồng ý.”
Trong lòng Tưởng Nguyễn đếm đến con ba, thấy lời , nàng nở nụ , chậm rãi ngẩng đầu lên. Gần như cùng lúc với giọng , nàng cất lời đáp: “Khải bẩm Quý phi nương nương! Nguyễn nương nguyện ý.”