Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 127
Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:58:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một ngày cung yến, Tưởng lão phu nhân dặn dò riêng, sai Như Ý Lâu mang tới xiêm y mới thành. Vải y phục đều do tiểu thư Tưởng phủ đích chọn lựa. Lúc Liễu Như Ý mang xiêm y đến, lòng đầy tiếc nuối Tưởng Nguyễn mà cất lời: “Làn da của Tưởng tiểu thư trời sinh trắng, cuộn gấm Hỏa Vân ngày nếu dùng để xiêm y thì quả thật là tuyệt mỹ vô cùng. Cuộn gấm màu hồng đào hôm nay dù quý, nhưng e rằng thể sánh bằng vẻ rực rỡ của tấm gấm đỏ thẫm .”
Kỳ thực, Tưởng Nguyễn cực kỳ hợp với sắc đỏ thẫm. Dung mạo nàng vốn khuynh thành, khoác lên màu đỏ như m.á.u càng tôn lên vẻ yêu kiều, động lòng hiếm thấy. Tính cách nàng phần trầm tĩnh, nên khi sắc đỏ rực lửa khoác lên, toát vẻ lạnh lùng như băng sương. Lửa và Băng vốn là hai thái cực đối lập, nhưng mặc nàng phù hợp đến lạ lùng, sự diễm lệ vô song đó khiến thể rời mắt.
Chính bản Tưởng Nguyễn cũng hiểu rõ điểm , y phục ngày thường phần lớn đều là màu đỏ. Lần tham gia cung yến, là đầu tiên nàng chọn một bộ màu hồng đào. Liễu Như Ý mặc dù uyển chuyển nhắc nhở, nhưng lòng Tưởng Nguyễn quyết, nàng đành chấp thuận theo ý nàng.
“Đa tạ hảo ý của Liễu chưởng quỹ.” Tưởng Nguyễn khẽ . “Chỉ là, tâm duyệt tấm gấm hơn.”
Mặc dù hiểu rõ vì Tưởng Nguyễn kiên quyết như , nhưng Liễu Như Ý qua mấy tiếp xúc cũng hiểu vị tiểu thư Tưởng gia là chủ ý rõ ràng, mắt tất nhiên là nguyên nhân gì đó, vì thuyết phục nàng nữa. Nghĩ đến đây, liền : “Đại tiểu thư diễm lệ vô song, dù khoác gì cũng vẫn hơn , là lỡ lời. Chỉ là các vị tiểu thư thứ xuất trong phủ, ngược coi trọng cung yến , hạ lệnh cho nô tỳ sửa sửa xiêm y bao nhiêu .”
Nàng khéo léo nhắc nhở, Tưởng Nguyễn mỉm : “Cung yến là đại sự, các khiến Tưởng phủ thất lễ, hành động cũng là lẽ thường.”
Cung yến là nơi nào, nếu chẳng năm nay Đại Cẩm triều gặp biến cố lớn như nạn hồng thủy, e rằng các tiểu thư quan gia cả đời cũng khó cơ hội hiếm như . Không chỉ thế, cung yến sẽ những thiếu niên công tử của những gia đình quý tộc nhà cao cửa rộng, bất cứ ai cũng để một ấn tượng . Nếu như ngày thể kết một đoạn nhân duyên , tất nhiên là một chuyện vô cùng . Lần cung yến đối với các tiểu thư quan gia, đặc biệt là các cô nương thứ xuất, chính là cơ hội quý giá hơn cả sinh mệnh.
Tưởng Nguyễn lệnh Lộ Châu tiễn Liễu chưởng quỹ ngoài, bất ngờ , Tưởng Tín Chi bước viện. Vừa thấy nàng, cất tiếng: “A Nguyễn, cung yến ngày mai chuẩn tươm tất ?” Nhìn thấy bộ xiêm y mới đặt ở một bên, : “Nếu may y phục mới, ngày mai A Nguyễn nhất định sẽ khiến cho quần chúng kinh diễm bởi dung nhan xinh của .”
Trong mắt Tưởng Tín Chi, Tưởng Nguyễn tất nhiên là cực . Sinh mỹ lệ hòa nhã dịu dàng, còn hiểu chuyện kiên cường. Hắn hiểu cái gì là y phục màu hồng y phục màu đỏ, chỉ cảm thấy Tưởng Nguyễn mặc cái gì cũng đều xinh .
Tưởng Nguyễn lười biếng phớt lờ những lời tán dương của , nào ngờ Tưởng Tín Chi xuống đối diện, nghiêm túc khuyên nhủ: “Trong cung thể so với trong phủ, hành động đều tuân theo cung quy. E rằng từ đến nay trong Tưởng phủ từng dạy cung nghi, ngay cả hiện tại cũng phái ai đến nhắc nhở , hiển nhiên là chịu mặt bá quan văn võ ngày mai. Muội nhất định ghi nhớ…”
“Đại ca.” Không đợi Tưởng Tín Chi dứt lời, Tưởng Nguyễn cắt ngang. “Từ ngày hồi kinh đến nay, thấy chỗ nào hành xử hợp lễ nghi chăng?”
Tưởng Tín Chi sững sờ, lắc đầu đáp: “Không hề.” Quả đúng là . Từ khi hồi kinh, nhận thấy Tưởng Nguyễn chỉ cao lớn hơn nhiều, mà ngay cả khí chất cũng như một khác biệt. Dáng vẻ, cử chỉ, thần thái, thậm chí mỗi một động tác của nàng đều toát lên phong thái đoan trang, đúng khuôn phép lễ nghi. Lúc Tưởng Nguyễn tuổi còn nhỏ, Tưởng Quyền đem nàng đưa đến thôn trang ném ở đó suốt năm năm quan tâm đến. Hắn nào ngờ nàng chẳng những dưỡng thành tính cách của thôn phụ sơn dã, mà còn trưởng thành thành một cô nương mang khí chất quý nhân trong cung, thậm chí hề kém cạnh các Công chúa tôn quý.
Tưởng Nguyễn : “Nếu đều cả, đại ca cần gì lo lắng. Muội đối phó với Tưởng phủ , thì dĩ nhiên cũng sẽ đối phó với hoàng cung. Cung cấm chẳng khác gì Tưởng phủ, chỉ là luật lệ hà khắc hơn một chút mà thôi.”
Tưởng Tín Chi nhíu mày: “ dù vẫn là đầu tiên đặt chân cung…”
“Đại ca.” Tưởng Nguyễn ngắt lời . “Muội tường tận về phẩm cấp cung nữ trong cung, quy tắc thưởng phạt của thái giám tổng quản, nên hành lễ thế nào khi diện kiến quý nhân, và cả những cung điện nào tuyệt đối bước .” Nàng thản nhiên đáp. “Còn đại ca, tường tận bao nhiêu? Vào cung, vị công công nào Thánh thượng tín nhiệm nhất? Tiểu thái giám tầm thường nhất nào bên cạnh vị công công là nghĩa tử của ? Trong bốn cung nữ cận của Thái Hậu, hai am tường võ công chăng? Hay vị mỹ nhân nào tính khí nóng nảy nhất, việc gì nhất nên lánh mặt ?’’
Nàng chậm rãi mà tự tin cất lời, nhưng Tưởng Tín Chi kinh tâm động phách. Trong lòng cảm thấy hoang tưởng thấy lý giải nổi, song những lời Tưởng Nguyễn từ đến nay đều tin tưởng chút nghi ngờ. Giọng điệu của Tưởng Nguyễn, dường như đem những bí mật chốn cung cấm khó mà dò khắc sâu tâm khảm, thậm chí giống như… tận mắt chứng kiến. Dĩ nhiên Tưởng Nguyễn khả năng đích chứng kiến, nhưng những chuyện cơ mật nhất trong cung , nàng là một tiểu thư khuê các, rốt cuộc cách nào mà ? Mỗi một sự việc nàng đề cập đều là một đại sự tầm ảnh hưởng trọng yếu. Cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, Tưởng Nguyễn khẽ hỏi: “A Nguyễn, những chuyện ?”
“Đại ca đoán xem?” Tưởng Nguyễn , hỏi ngược .
Tưởng Tín Chi nghẹn lời, khỏi nghĩ đến Tiêu Thiều. Quan hệ giữa Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn thấy hề tầm thường, mà Tiêu Thiều Thánh thượng vô cùng tin cậy, y quyền thế ngút trời, cung cấm như chốn . Nếu Tiêu Thiều là tiết lộ những chuyện cho Tưởng Nguyễn… Một mặt, cảm thấy an tâm vì Tiêu Thiều tin tưởng đến ; nhưng mặt khác, chút phiền muộn. Vốn dĩ Tưởng Nguyễn cần dính dáng đến những âm mưu chốn cung đình , vô duyên vô cớ Tiêu Thiều kể lể chi? Tưởng Tín Chi chỉ mong Tưởng Nguyễn vô ưu vô lo, sống một đời vui vẻ bình dị. Tiêu Thiều với Tưởng Nguyễn càng nhiều, cuộc đời nàng càng thêm gập ghềnh phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-127.html.]
Hắn thận trọng Tưởng Nguyễn dặn dò: “A Nguyễn, những chuyện tuyệt đối nhắc đến với bất kỳ nào khác.”
Tưởng Nguyễn mỉm : “Tất nhiên dám tùy tiện . Muội chỉ cho đại ca , đối với những chuyện nơi hoàng cung sâu thẳm, cũng hề xa lạ. Đại ca cần quá lo lắng cho . Ngược , tiến cung khó tránh khỏi sẽ kẻ lén lút ngáng chân, đại ca nhất định hành sự cẩn trọng, đừng để kích động mà hành động thiếu suy nghĩ.”
Tưởng Tín Chi gật đầu: “Ta rõ.” Bỗng nhiên nhớ chuyện gì, lấy một vật từ trong n.g.ự.c áo . “Trước đây vẫn dịp giao cho , hôm nay coi như vật quy về cố chủ.”
Trong tay Tưởng Tín Chi là một miếng hổ phách hình bán nguyệt, hổ phách trong suốt, nửa cánh bướm phong ấn bên trong trông sống động như thật. Lần đường Ô Lâm, lũ âm mưu dùng miếng hổ phách để dụ sa cạm bẫy. Tưởng Tín Chi thu nó nhưng vẫn thời cơ trả cho Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn khẽ : “Năm năm , khi đưa về thôn trang, miếng hổ phách cánh mà bay, ngờ giờ thấy nó ở đây.” Trong lòng nàng chợt lạnh lẽo. Miếng hổ phách thất lạc từ năm năm , nhưng xuất hiện đúng lúc Tưởng Tín Chi trở về. Chẳng lẽ từ bấy giờ, Hạ Nghiện nảy ý đồ lợi dụng nàng để hãm hại tính mạng ? Quả thực là một âm mưu xảo quyệt.
Tưởng Tín Chi trao hổ phách cho nàng: “Những kẻ rắp tâm tính kế trong bóng tối , tuyệt đối sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng.”
Tưởng Nguyễn , cảm nhận luồng sát khí nhàn nhạt tỏa , lắc đầu: “Không hành động khinh suất.”
Tưởng Tín Chi đưa mắt, tầm liền dừng cổ tay Tưởng Nguyễn, kinh ngạc hỏi: “Muội đeo chiếc vòng tay từ khi nào?”
Tưởng Tín Chi vốn đây là vòng tay Huyết Nguyệt. Hắn chỉ thấy nó từ chất liệu tầm thường, tản mát một luồng ánh sáng mờ ảo nhàn nhạt, là trân bảo hiếm . Vật của Tưởng Nguyễn từng thấy Triệu Mi , càng thể là do nhà họ Tưởng tặng. Trong phút chốc, dấy lên chút nghi hoặc.
Tưởng Nguyễn nhận ánh mắt dò xét của , vội vàng kéo tay áo xuống, che khuất vòng tay, đáp: “Là bằng hữu tặng cho .”
Tưởng Tín Chi còn định truy vấn, nhưng Tưởng Nguyễn khéo léo chuyển sang đề tài khác.
Sau khi Tưởng Tín Chi rời , Lộ Châu tiễn Liễu Như Ý cũng về. Liên Kiều cùng Bạch Chỉ đều cảm thấy sốt ruột về cung yến ngày mai, sớm bắt đầu chọn lựa trang sức trong tráp bàn trang điểm. Liên Kiều chọn một chiếc vòng sợi vàng đính đá mắt mèo, Bạch Chỉ lắc đầu: “Trông phô trương quá. Mai là yến tiệc trong cung, đều là quý nhân, vẫn nên chọn thứ trang trọng thì hơn.” Đoạn, nàng lấy một chiếc trâm cài đầu bằng thanh ngọc: “Chiếc thì ?”
Liên Kiều phất phất tay: “Không , chiếc quá nghiêm nghị, hợp với xiêm y của tiểu thư. Kết hợp như gì đẽ.”
Tưởng Nguyễn đặt quyển sách đang cầm xuống, cất lời: “Không cần chọn nữa. Ngày mai cứ vấn tóc xoắn ốc, dùng chiếc trâm cài hoa hồng là đủ .”
Tưởng Nguyễn nay đối với việc trang phục son phấn luôn thờ ơ, xưa nay đều tùy ý để hai nha đầu sắp xếp. Lần nàng quyết định rành mạch như . Lộ Châu : “Tiểu thư ăn vận như thế thật sự quá đơn giản .”
“Ta dự định của riêng .” Tưởng Nguyễn đáp: “Cứ theo đó mà .”
Liên Kiều và Bạch Chỉ liếc , dù hiểu rõ ý nàng, nhưng cũng dám truy vấn thêm. Lộ Châu le lưỡi, vội vàng thu dọn chiếc tráp. Tưởng Nguyễn quyển sách mặt, ánh mắt chợt ánh lên nét mong đợi.