Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:58:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khu Khải Linh là nơi bần cùng nhất trong kinh thành, thường là nơi tụ tập của đám dân đen thấp kém.
Nơi giáp với khu sinh sống của nghèo, những kẻ thuộc tầng lớp hạ tiện thường lui tới. Những kẻ nơi đây phận thấp kém, cuộc sống vô cùng chật vật. Họ sống dựa sức lao động chân tay, trải qua những tháng ngày gian khổ vô cùng.
Cuộc sống như khiến nam nhân nơi đây thường khó lòng cưới vợ.
Cho nên kỹ viện cùng với tiểu quan quán ở khu Khải Linh ăn vô cùng thịnh vượng.
Ở kỹ viện thì tất nhiên cần , nữ nhân mua kỹ viện khác hẳn với nữ nhân trong thanh lâu ở kinh thành, cả ngày tiếp khách ngừng nghỉ. Ma ma ở kỹ viện đối với những nữ nhân vô cùng hà khắc. Họ thường chỉ ăn một bữa trong ngày, dù mang bệnh tật cũng gượng dậy tiếp khách. Nếu bệnh nặng thể qua khỏi, xác thê t.h.ả.m sẽ ma ma dùng một chiếc chiếu tre cuốn , quăng bãi tha ma. Chuyện t.h.i t.h.ể bầy sói hoang gặm nhấm, hài cốt còn nguyên vẹn, trở thành lẽ thường tình.
Mà tiểu quan quán trong khu Khải Linh, khác với kỹ viện.
Đám dân đen thấp hèn, thỉnh thoảng cũng một hai khẩu vị bất thường. Thân thể nữ nhân yếu đuối chịu nổi dằn vặt, mà những thiếu niên trong tiểu quan quán đều vài điểm khác biệt so với thiếu niên tại kinh thành. Họ là kiểu thiếu niên thanh tú, mặt mày nõn nà. Đa đều xuất từ cảnh nghèo đói cùng cực, vì lao động chân tay kiếm quá ít ỏi nên đành bán . Thân thể và gân cốt những thiếu niên đều cường tráng, vẻ ngoài tuấn tú vấn đề quan trọng nhất. cho dù là thiếu niên mạnh khỏe như , cũng thường xuyên hành hạ đến suýt chết.
Ngày hôm nay, tiểu quan quán trong khu Khải Linh nhận một mối ăn. Ma ma thấy ba kẻ đưa tới, thấy hai đầu thì mãn nguyện, nhưng đến kẻ cuối cùng thì nàng lập tức nhíu chặt đôi mày. Nàng cong ngón tay sơn màu đỏ thắm, đưa mắt lả lơi nam tử đối diện. “Gia , ý gì đây? Hai tên đúng là hàng hiếm thấy, nhưng cuối cùng thì… Gia đừng trêu chọc nô gia như chứ.”
Kẻ đất quần áo xốc xếch. Hai còn đều là thanh niên mơn mởn, mặc dù đầu tóc rối mù, nhưng khuôn mặt non mịn cực phẩm. Ở cái tiểu quan quán nhỏ bé , nhiêu đó cũng đủ để đầu bảng . vấn đề là hai vị , sắc diện thì là kẻ trung niên bốn năm mươi tuổi, bụng chảy xệ, quả thực khiến qua thấy ngán ngẩm .
Cẩm Nhất phớt lờ ánh mắt đưa tình lả lướt của ma ma tiểu quan quán, móc một tấm ngân phiếu hỏi. “Đã đủ ?”
Ma ma thấy ngân phiếu, ngay lập tức đến mức thấy con ngươi, . “Gia tin tưởng , mới đưa đến cho đây mà! Tuy là tuổi lớn một chút, điều thể khá , ở đây nhiều thích kích thích, chỉ cần tắt hết đèn , cứ thế mà thôi. Nếu mặt mũi , chú ý điều dưỡng cơ thể vài , tất nhiên chuyện sẽ thành.”
Nàng những việc điên đảo âm dương mà hề kiêng kỵ, Cẩm Nhất rùng , cảm thấy gai ốc nổi khắp , nhân tiện . “Ba đều cẩn thận dạy bảo, ma ma cần tốn nhiều tâm tư .”
Ma ma của tiểu quan quán việc nhiều năm, tất nhiên cũng hạng lành gì. Nghe Cẩm Nhất trong lòng cũng hiểu rõ phần nào, thầm cảm thán đúng là ân oán của quyền quý. Nàng chỉ phụ trách lấy tiền việc, cộng thêm khí độ của giống như một kẻ bình thường, bèn . “Gia tin ? Xin Gia cứ yên lòng. Hay là… đêm nay cứ sắp xếp cho họ mở hàng luôn nhé?” Nàng Cẩm Nhất, dùng quạt xếp trong tay vỗ nhẹ lên mặt , âu yếm mật . “Gia tận mắt xem ?”
Cẩm Nhất run lên, cảm thấy gai ốc nổi khắp , . “Đa tạ ý .”
Lúc Lý An tỉnh , Lý Dương và Lý Đống vẫn tỉnh. Lý An là kẻ luyện võ, thâm hậu nội lực. Hắn định vận công gắng gượng, nhưng khẽ cựa quậy phát hiện mềm nhũn, thể tụ nổi chút sức lực nào.
Hắn sửng sốt, nheo mắt , cảnh vật dần rõ nét. Lý An quan sát tứ phía. Đây là một gian nhà nhỏ, trong phòng phảng phất một mùi hương lạ lùng, như mùi son phấn nữ nhân, ẩn chứa một thứ khí vị khó tả. Các vật trang trí trong phòng đều là đồ rẻ tiền, thậm chí phần dung tục. Lúc , đang co ro ở một góc giường, màn giường màu hồng nhạt, mang dáng vẻ khuê phòng nữ tử, nhưng .
Lý An tuy thông minh, song nhất thời thể nhận đang ở . Quay đầu Lý Dương và Lý Đống vẫn bất động như chết, lòng căng thẳng tột độ, rõ bản hạ độc.
Đối phương dám cả gan xông thiên lao bắt cóc họ , tất nhiên chỗ dựa vững chắc. Song, vì cớ gì hành động như thế? Hắn rõ nơi quỷ quái rốt cuộc là , và kẻ gì?
Trong lúc trầm ngâm, chợt thấy tiếng cửa kẽo kẹt mở, một từ ngoài bước .
Tiếng bước chân chậm rãi tiến đến. Một bóng dáng vận xiêm y màu hải đường từ từ tới. Ngước theo tà áo, đến là một thiếu nữ xinh yểu điệu, dung mạo kiều diễm, nụ ôn nhu, nhưng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như lưỡi đao.
“Tưởng đại tiểu thư, quả nhiên là ngươi.” Lý An lạnh khẩy một tiếng.
Hắn sớm trực giác. Khoảnh khắc thấy Tưởng Nguyễn, rõ trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì: là phẫn nộ xen lẫn cam tâm, là hận đến nghiến răng ken két, là sự thán phục tài trí của đối phương, cam tâm cúi đầu xưng bái?
Tưởng Nguyễn mỉm . “Nhị thiếu gia quả thực hơn , Đại thiếu gia và Tể tướng vẫn còn hôn mê, Nhị thiếu gia tỉnh .” Nàng ngừng giây lát bổ sung: “ ngươi tỉnh giờ phút , chắc là chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-123.html.]
“Ngươi rốt cuộc gì?” Lý An hỏi.
Tưởng Nguyễn đáp: “Nhị thiếu gia chịu xem đây là nơi nào ?”
Lý An u ám quanh, đoạn Tưởng Nguyễn thong thả giải thích: “Đây là tiểu quan quán, nhưng loại bình thường. Nơi là nơi chuyên phục vụ cho những kẻ thuộc tầng lớp hạ đẳng, tiện bần nhất.”
Vẻ khinh miệt ban đầu gương mặt Lý An lập tức đổi khi Tưởng Nguyễn dứt lời, cả cứng đờ.
“Ngươi ý gì?” Một lát , nghiến răng thốt từng chữ.
“Tể tướng đại nhân cả đời hô phong hoán vũ, xem sinh mạng phàm như kiến hôi cỏ rác. Dân chúng tầng lớp bần hàn nhất c.h.ế.t trong tay ông nhiều vô kể. Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia cũng ngoại lệ. Nếu một ngày các ngươi đám mà luôn khinh bỉ, giãy giụa kêu , cảm giác đó ắt hẳn sẽ vô cùng thú vị, đúng ?”
Lý An chằm chằm nàng, ánh mắt còn giữ vẻ bình thản như ban đầu. Hắn lớn tiếng mắng chửi, nhưng d.ư.ợ.c tính rút cạn sức lực trong cơ thể, khiến ngay cả việc kêu gào lớn cũng . Hắn thốt : “Tiện nhân!”
Một thủ đoạn kinh khủng bậc , nghĩ cũng quá nhọc lòng cho một nữ tử khuê các như nàng! Hắn sợ chết, cũng chẳng sợ những hình thức tra tấn khác. bảo những kẻ thấp hèn, để chúng thứ chuyện dơ bẩn đó, Lý An chỉ nghĩ đến cảm thấy lạnh lẽo, ruột gan cuồn cuộn nôn thốc nôn tháo!
Tưởng Nguyễn hứng thú , mỉm cất lời: “Thì Lý nhị thiếu gia cũng lúc sợ. Ta vốn tưởng rằng đời gì thể khó Nhị thiếu gia, cớ ngươi nhiều bại trận tay như thế?”
Lời của nàng như một lưỡi d.a.o sắc bén c.h.é.m thẳng tâm can đối diện, nhưng nàng hề dừng . Nàng tiếp tục : “Ta nghĩ Nhị thiếu gia luôn mong đầu trong việc. ngay khi Phủ Tể tướng sụp đổ, đời ngươi còn cơ hội nếm cảm giác nhất nữa . Vậy nên, Nguyễn nương đây lòng giúp Nhị thiếu gia một .” Nàng khoái trá tột độ: “Ta thấy vóc dáng ba cha con các ngươi cũng coi như tuấn tú. Từ hôm nay, các ngươi sẽ cùng tiếp khách. Ta liệu Nhị thiếu gia thể giành vị trí nhất ở chốn đó .”
Hai mắt Lý An ứ m.á.u đỏ ngầu. Cả đời , từng đối mặt với vô địch thủ, dễ dàng đ.á.n.h bại bọn chúng mà chẳng tốn chút sức lực nào. từng gặp nào như Tưởng Nguyễn. Mỗi hành động, mỗi bước của nàng đều tính toán tỉ mỉ, đầy rẫy sự kinh hoàng. Thậm chí giờ khắc cuối cùng , nàng còn hiểu rõ điều gì thể uy h.i.ế.p sự kiêu ngạo của . Chết gì đáng sợ. Điều kinh khủng nhất chính là sống bằng chết, hơn nữa, cuộc đời khuất nhục đó là một sự đày đọa vô tận, chẳng hề hồi kết.
Lòng hoang mang tột độ, cố gắng tìm kiếm một đường thoát . khi bắt gặp ánh mắt trào phúng của thiếu nữ , cảm giác tuyệt vọng nặng nề đè lên .
Không thể nào trốn thoát. Thiếu nữ mặt con , nàng là ma quỷ, là đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ vực sâu địa ngục. Nhìn thì xinh động lòng, nhưng đợi khi kẻ khác gần, nàng sẽ dùng gai nhọn cuốn chặt, kéo xuống địa ngục trầm luân vạn kiếp. Nàng tính toán cẩn thận, một khi tay thì nhất định khiến kẻ thù thua còn manh giáp, t.h.ả.m bại đến cùng cực.
Lý An chậm rãi ngẩng đầu đối diện với nàng, hỏi: “Tại ngươi đối phó Phủ Tể tướng?”
Tưởng Nguyễn lẳng lặng , im lặng tiếng, môi hề hé mở. Sự dịu dàng trong đôi mắt mê hoặc và nụ quyến rũ môi nàng bỗng chốc biến mất, như từng xuất hiện. Lần đầu tiên, nàng chút che giấu, để lộ rõ sự thù hận vô bờ bến của . Giống như mặt biển đang lặng yên bỗng nổi sóng lớn cuồn cuộn, chỉ còn một màu đen u tối đáng sợ. Trong vực sâu đen tối đó, ẩn chứa mối huyết thù, thâm cừu đại hận, thề đội trời chung.
Bị đôi mắt chằm chằm, Lý An cảm thấy cả lạnh toát, run rẩy. Hắn chợt nhận , việc đối nghịch với thiếu nữ mặt , chính là quyết định sai lầm và ngu xuẩn nhất trong cuộc đời .
Tưởng Nguyễn im nơi đó. Thiếu nữ với dung nhan tuyệt sắc, băng lãnh, ánh mắt ẩn chứa một sự đáng sợ khiến kẻ khác rùng . Đôi tay nàng siết chặt trong tay áo, khoanh ngực, tư thế đoan trang thanh tao, nhưng tựa như đòi mạng.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, cất lời: “Có lẽ bởi vì kiếp , phủ Tể tướng thiếu một món nợ lớn bằng trời xanh!”
Lý An sửng sốt. Lời Tưởng Nguyễn vô cùng kỳ lạ, nhưng một cảm giác hoang đường, rằng đây là lời thật lòng. Hắn nhúc nhích, trừng mắt chằm chằm Tưởng Nguyễn, đột nhiên thê lương. “Trận đ.á.n.h cược , thua.”
“ .” Tưởng Nguyễn , nụ vẫn dịu dàng và ngọt ngào như . “Ta từng đ.á.n.h cược với Lý nhị thiếu gia bất kỳ điều gì. Mục đích của ngay từ đầu chỉ là hủy diệt phủ Tể tướng, mà nhị thiếu gia, ngươi bảo vệ nó.”
Nàng thản nhiên thuật . “Tổng cộng từ xuống phủ Tể tướng một trăm lẻ ba nhân khẩu. Ngày hôm qua, bộ c.h.é.m đầu ở Ngọ Môn. Bệ hạ long nhan đại nộ, chiếu chỉ tru di cửu tộc.”
Một trăm lẻ ba mạng đổi lấy một trăm lẻ ba mạng . Khoản nợ kiếp , vẹn, đủ.