Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:58:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa dầm liên tục mấy tháng cuối cùng cũng tạnh. Ngày thứ hai, ánh dương rực rỡ bao phủ vạn vật. Bách tính tứ xứ đều truyền tai , chắc chắn là trời cao phù hộ Đại Cẩm triều, mới để trận tai ương tiếp tục hoành hành.

Nước dâng cao phá hủy phòng ốc và ruộng đồng. Sau khi mặt trời ló dạng, già trẻ lớn bé trong kinh thành bắt đầu tu bổ nhà cửa, khôi phục các cửa hàng hư tổn. Mặc dù công việc bộn bề, nét mặt họ vẫn mang theo sự mừng rỡ, bởi cuối cùng họ cũng cơ hội để gây dựng cuộc sống.

Ở một con phố phồn hoa nhất kinh thành, phủ Tể tướng rực rỡ ngày xưa nay bụi phủ một tầng dày đặc. Cánh cửa lớn tróc hết lớp sơn son đỏ, còn chút khí rộn ràng nào như thuở . Hai tờ giấy niêm phong chéo khóa rồng, khiến cảm thấy rợn thôi.

Trước cửa còn xe ngựa đợi sẵn, cũng chẳng còn khung cảnh đông đúc, tấp nập của ngày nào. Trên mặt đất chất đầy rác rưởi và xác chết, chỉ thấy sự dơ bẩn và hỗn loạn. Thỉnh thoảng ghé qua xem xét, nhưng đều thể che đậy sự khinh thường trong đáy mắt.

Tự ý nuôi binh, mưu đồ phản nghịch, đừng là vương thất, ngay cả dân chúng trăm họ cũng coi đó là tội ác tày trời thể dung thứ. Huống hồ, Lý Đống ngày thường tác oai tác quái, một tay che trời, bách tính sớm căm phẫn thấu xương. Giờ đây gặp tai họa, tất nhiên là giải mối hận chất chứa trong lòng, ai ai cũng đồng thanh mắng nhiếc, ác nhân ắt ác báo.

Trái , quân Quan gia và Triệu gia dẫn binh bắt gọn lũ phản loạn muôn dân đồng lòng ngợi ca. Đặc biệt là hai vị tiểu bối Triệu Nghị và Tưởng Tín Chi, danh tiếng lừng lẫy trong trận đại hồng thủy , hầu như một ai là tới.

Phản quân dẹp yên, nạn hồng thủy cũng lắng xuống, kinh thành khôi phục vẻ yên bình thường nhật, mang theo đôi phần cảm giác may mắn và an kiếp nạn.

khác biệt với sự hân hoan của bách tính kinh thành ngoài , nơi địa lao âm u ẩm ướt, ngục hung thần ác sát, lưng đeo đại đao, cửa lao. Bọn họ mắt điếc tai ngơ tiếng rên rỉ của tù nhân. Đây là nơi dành cho tử tội, những kẻ phạm tội tày đình mới giam . Một khi bước chân chốn , dù dùng cách nào cũng còn cơ hội xoay chuyển.

Trong căn lao sâu nhất, đám cỏ khô ba ảnh mặc y phục phạm nhân. Dù ba đang trong cảnh chật vật, nhưng vẫn thể che giấu phong thái quý nhân từng sống trong nhung lụa, ngay cả cử động cũng còn mang theo nét vênh váo, ý sai khiến. Đó chính là ba cha con Lý Đống.

Lý Đống bụng phệ, bộ y phục tù nhân vốn trắng nay bẩn thỉu đến mức thể nhận màu sắc ban đầu. Tinh thần lão vô cùng nôn nóng, quát lớn với Lý An: “Đồ súc sinh, đây đều là chuyện ngươi , mau nghĩ cách thoát ngay!”

Lý An chút nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, tựa như hề thấy lời lão .

Lý Đống giận dữ trong lòng, nhưng bất lực. Tại công đường, những lời cần đều thốt , đáng tiếc Thánh thượng hạ quyết tâm xử trí lão. Nếu là bình thường, chuyện nhỏ nhặt lão chỉ cần vươn ngón tay là xử lý xong xuôi, nhưng một ai dám nhận hối lộ của lão. Thực tế là phủ Tể tướng triệt để khám xét, Mỹ Cơ sớm ngóng tin tức, cuốn theo của cải cao chạy xa bay. Bây giờ trong tay lão chẳng còn chút gì.

Lão ngửa về , kìm sự phẫn nộ và nỗi sợ hãi đang dâng trào. Cả đời lão gió gió, mưa mưa, chuyện gì là . Vậy mà giờ đây, lão giam cầm công khai, rơi hiểm cảnh c.h.é.m đầu! Lý Đống vốn dĩ cực kỳ sợ chết, thể cam tâm, liều mạng tìm cho một con đường sống. Lúc , Lý An là điểm tựa duy nhất của lão. Lý An thông minh tuyệt đỉnh, ắt hẳn thể nghĩ diệu kế thoát . hiện tại, Lý An khiến lão thất vọng đến cùng cực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-122.html.]

Lý Dương Lý An đang đăm đăm đó, khinh miệt lạnh một tiếng. Hắn Lý An thông minh, tâm tư thâm trầm, xưa nay luôn phần kiêng dè tài trí của . Lý An là kẻ yếu sinh lý, điều khiến vô cùng khinh thường. Giờ đây sắp đối diện với cái chết, càng che giấu nổi sự chán ghét đối với Lý An. “Cái đồ quái vật thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều!”

Lý An nhắm mắt điếc tai, trong đầu hiện lên nụ nhạt nhẽo của thiếu nữ . Lời nàng vẫn văng vẳng bên tai, mỗi câu chữ đều tựa lời nguyền rủa đẩy xuống tận vực sâu.

Trong địa lao lạnh lẽo, lý trí của dần trở nên minh mẫn hơn. Ta bèn hồi tưởng tất thảy việc, cuối cùng cũng dần tìm manh mối. Mọi chuyện bắt đầu từ đầu tiên Lý Dương tới Tưởng phủ gặp Tưởng Tố Tố và thiến. Ngay từ lúc , phủ Tể tướng rơi tròng của Tưởng Nguyễn.

Chuyện của Lý Dương chỉ là mồi nhử, kẻ mà nàng đối phó, rõ ràng là bộ phủ Tể tướng . Lý Đống, Lý Dương, và cả , vô tri vô giác bước thẳng cái bẫy Tưởng Nguyễn dụng tâm sắp đặt. Tưởng Nguyễn tính toán thứ, thậm chí một cảm giác hoang đường rằng nàng sớm chuyện về Xích Lôi quân và khuyết điểm thể . Nàng cố ý tỉ mỉ dàn dựng một vở kịch, mà Xích Lôi quân chính là lá bài chủ chốt, là vũ khí cuối cùng nàng dùng để hủy diệt bọn .

Trên đời , tại một nữ nhân như thế? Trong lòng Lý An căng thẳng đến tột độ. Ta cả đời thông minh tự phụ, dù Tưởng Nguyễn bày mưu tính kế, vẫn thể suy nghĩ thấu đáo. Duy chỉ còn một việc, cho đến hiện tại vẫn thấy khó lòng lý giải. Đó chính là: Rốt cuộc, vì Tưởng Nguyễn như ? Mục đích của nàng là gì? Nàng đẩy cả phủ Tể tướng con đường chết, tất nhiên thù hận chất chồng như núi, sâu tựa biển khơi. cho điều tra kỹ lưỡng, hề tra bất kỳ nguyên cớ nào. Làm điều đó mà nguyên nhân? Lẽ nào thể?

Lý An còn đang trầm tư suy ngẫm, hề ngục rời tự lúc nào. Chờ đến khi nhận gian xung quanh quá đỗi tĩnh mịch, trực giác mách bảo điều bất thường, Lý An mới chợt mở hai mắt. Chỉ thấy hai kẻ mặc y phục đen bịt mặt, lặng lẽ bước từ bóng tối. Ta quét mắt một vòng, hề thấy bóng dáng ngục . Lý Đống và Lý Dương cũng nhận hai tên áo đen , mừng rỡ : “Tráng sĩ, chăng các ngươi phái tới cứu chúng ?!”

Hai bịt mặt một lời, tiến thẳng tới cửa lao. Chẳng bọn họ lấy chìa khóa từ nơi nào, chỉ thấy cửa nhà lao im lặng tiếng mở .

Lý An chăm chú quan sát động tác của hai kẻ , trong đáy mắt xẹt qua vẻ ngờ vực. Trừ Bát hoàng tử Tuyên Ly, nghĩ kẻ nào việc . Song, bề ngoài Tuyên Ly vẻ ôn hòa dễ gần, nhưng thực chất tâm tính lạnh lẽo vô cùng. Nếu lợi cho , tất nhiên sẽ đối đãi chu đáo; nếu vô dụng, quân cờ chỉ thể trở thành vật hy sinh cho mà thôi. Hiện giờ phủ Tể tướng mang tội danh mưu đồ tạo phản, là cái gai trong mắt Hoàng thượng, chỉ cần một chút liên quan đến phủ Tể tướng, đều sẽ trở thành kẻ địch mà Hoàng thượng căm ghét. Với tính cách Tuyên Ly, lúc nên vứt bỏ quân cờ bảo đại cục mới , giữa hai cái hại, ắt sẽ chọn cái nhỏ hơn, lẽ nào phái đến cứu bọn họ?

Hắn còn kịp cất lời dò hỏi khúc mắc trong lòng, Lý Đống và Lý Dương dậy, đôi mắt sáng quắc hai bịt mặt. Sau khi cửa nhà lao mở, một kẻ chợt tiến tới khống chế Lý Đống và Lý Dương. Kẻ còn nhanh chóng vung tay, hai ném thứ gì đó miệng lúc nào .

Lý Dương và Lý Đống kinh ngạc, tên bước tới chỗ Lý An, cũng nhét một vật miệng .

Lý Đống cảm thấy bất thường, hoài nghi hai kẻ bịt mặt. “Các ngươi rốt cuộc gì?”

Một trong đó lạnh lùng đáp. “Chỉ là để các ngươi giữ yên tĩnh mà thôi.”

Dứt lời, thêm nữa, tên đưa tay chặt một cái gáy Lý Đống và Lý Dương. Hai gục xuống trong nháy mắt. Lý An thấy thế thầm , nhưng kịp phản ứng, cảm thấy gáy lạnh toát, đầu óc cuồng, lập tức mất tri giác.

 

Loading...