Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:56:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Tín Chi phi khỏi lưng ngựa, bước nhanh đến mặt Tưởng Nguyễn, mặt chút biến sắc kéo nàng lưng , chắn giữa để che khuất tầm mắt Tiêu Thiều.

Tiêu Thiều thu trọn hành động đề phòng của y trong đáy mắt, nhưng vẫn giữ im lặng. Quan Lương Hàn lúc tới hỏi: “Nhị vị chứ?”

Tiêu Thiều khẽ lắc đầu. Tưởng Tín Chi lưng , quan sát Tưởng Nguyễn từ đầu đến chân. Khi thấy nàng chật vật đến thế, còn vết m.á.u khô vai dính xiêm y, mặt lập tức sa sầm xuống, hỏi: “A Nguyễn, thương ư?”

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Tưởng Nguyễn trấn an trưởng. Nàng dừng một chút, vẫn bước lên , cất lời: “Đa tạ Tiêu Vương gia ban ân cứu mạng.”

Nghe nàng , thần sắc của Quan Lương Hàn và Tưởng Tín Chi đều hiện rõ vẻ kỳ quái.

Quan Lương Hàn tuy tận mắt chứng kiến sự việc, còn Tưởng Tín Chi chỉ khác thuật . bất luận thế nào, Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn vốn là hai xa lạ, hề thiết, cứ như nước sông phạm nước giếng, mà Tiêu Thiều liều nhảy xuống vách núi cứu . Chuyện quả thực khó bề tin nổi. Vốn dĩ Quan Lương Hàn hề tin những lời đồn thổi vô căn cứ của Mạc Thông. Tiêu Thiều là kẻ mặt lạnh tâm băng, thể để mắt đến một tiểu cô nương chỉ mới gặp mặt vài ? Hơn nữa, Quan Lương Hàn quan sát Tưởng Nguyễn, tuy dung nhan nàng xinh , nhưng tuổi còn quá nhỏ. Trong kinh thành, ít nữ nhân trưởng thành, phong vị hơn nàng, cũng chẳng thấy nàng mị lực đặc biệt gì nổi trội hơn . nghĩ đến khung cảnh , Quan Lương Hàn thấy nghi hoặc, khó lòng xác định.

Tưởng Tín Chi suy nghĩ khác Quan Lương Hàn. Y vốn ít tiếp xúc với Tiêu Thiều, suốt năm năm khi rời kinh thành càng rõ ràng chuyện. Tưởng Nguyễn là mà y yêu thương nhất, bởi lúc ánh mắt Tiêu Thiều chẳng khác nào đang một tên bại hoại đang trêu ghẹo khuê nữ nhà .

Huynh kéo Tưởng Nguyễn trở , cho nàng tiến lên thêm bước nữa, kiên quyết : “Tín Chi mặt xá , đa tạ ân cứu mạng của Vương gia.”

Y thầm nghĩ, Tưởng Nguyễn tuổi còn nhỏ, tất nhiên hiểu hết tâm tính nam nhân. Tiêu Thiều chính là nam tử hán đích thực, thêm quyền cao chức trọng, Tưởng Nguyễn vẫn còn thơ dại, nếu sơ suất một chút e sẽ chiếm hết lợi lộc. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Thiều của y càng thêm tràn ngập địch ý.

Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi là ruột thịt đồng bào, tất nhiên nàng hiểu rõ Tín Chi đang nghĩ gì trong lòng, phút chốc chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Dạ Phong cố nén cơn tức giận, trong lòng bất bình chủ tử nhà . Dù thế nào, ngài cũng là minh thần võ. Kinh thành thiếu gì giai nhân hận thể tự dâng tới, mà Tưởng Tín Chi thái độ . Rõ ràng là Tưởng Nguyễn chiếm tiện nghi của chủ tử nhà họ mới ! Nghĩ , thị vệ bèn trừng Tưởng Tín Chi một cái. Xui xẻo , hành động Tiêu Thiều phát giác. Tiêu Thiều khẽ liếc mắt một cái, Dạ Phong đột nhiên nhớ tới chuyện chiếc khuyên tai khảm ngọc hoa hồ điệp, cả run rẩy, chột cúi gằm đầu xuống.

Bầu khí trở nên quỷ dị. Tưởng Tín Chi kéo Tưởng Nguyễn lùi về một bước, : “Vương gia, Tướng quân. A Nguyễn đang kinh hãi còn thương, Tín Chi xin dẫn xá về phủ trị liệu . Chuyện còn , đợi khi hộ tống xá an về phủ, Tín Chi sẽ trình diện Tướng quân.”

Quan Lương Hàn quá quen với tính cách yêu như sinh mệnh của Tưởng Tín Chi, bèn khoát tay áo, : “Đi , cứ như chúng là lũ sói đói đang chực chờ nuốt chửng ngươi .”

Mặt Tưởng Tín Chi thoáng chốc đỏ bừng, nhưng thái độ vẫn vô cùng kiên định.

Tưởng Nguyễn cân nhắc kỹ lưỡng, khẽ rút tay khỏi Tưởng Tín Chi. "Đại ca, vài lời thỉnh giáo riêng Tiêu Vương gia."

Lời thốt , khí xung quanh lập tức tĩnh lặng như tờ, đến mức rõ tiếng kim rơi, ánh mắt đều sáng rực, đổ dồn về phía hai .

Dạ Phong ngoan ngoãn nguyên tại chỗ, vành tai dựng , sắc mặt bi thương mừng rỡ, thầm than trong lòng: "Hỏng ! Thanh danh trong sạch của chủ tử , e rằng tan tành."

Quan Lương Hàn Tưởng Nguyễn một lượt đầy ẩn ý, đó chuyển sang Tiêu Thiều, chợt khẩy. Giả bộ thanh cao, còn vờ như chuyện gì, chắc chắn là trong lòng quỷ.

Tưởng Tín Chi trợn mắt há hốc mồm , gương mặt lộ vẻ đau khổ tột cùng, ánh mắt y Tiêu Thiều chẳng khác nào kẻ thù đội trời chung.

Tất cả đều mang vẻ mặt "tuyệt đối gian tình" mà chằm chằm họ, thế nhưng, hai vẫn cứ thong dong, lạnh tĩnh như . Tiêu Thiều chỉ khẽ gật đầu: "Được."

Tưởng Nguyễn liếc đám đang tò mò dò xét, hít sâu một . Nàng vốn dính dáng dây dưa với , nhất nên coi như bèo nước gặp , nhưng cố nhiên vài việc cần mượn tay , dù điều đó dễ gây hiểu lầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-120.html.]

Hai rảo bước cánh rừng phía . Tiêu Thiều , đợi đến khi cách xa một , y mới dừng , đầu nàng: "Tại nơi , bọn họ sẽ thấy."

Bọn Quan Lương Hàn đều là võ công cao cường, thính lực hơn hẳn thường. Việc nàng cần giữ kín để lọt ngoài, cẩn thận đảm bảo sẽ ai . Chỉ riêng điểm thôi, thể hiện sự quan tâm chu đáo hiếm của Tiêu Thiều.

Tưởng Nguyễn ngước mắt thẳng y. Thái dương lên, những tia nắng vàng rọi khắp cánh rừng, xuyên qua kẽ lá, khiến dung mạo càng thêm phần tuấn mỹ, con ngươi đen nhánh lấp lánh tựa bảo thạch, toát lên vẻ ưu nhã, cao ngạo.

Nàng thoáng chút cảnh tượng đẽ cho thất thần, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nàng mỉm : "Tối qua Tiêu Vương gia , nợ một ân cứu mạng."

Lúc , nàng mệt mỏi rã rời, kịp suy xét lời Tiêu Thiều hàm ý gì chìm giấc ngủ. Sáng nay định hỏi rõ, Tưởng Tín Chi bất ngờ tới ngay.

"Phải." Tiêu Thiều xác nhận.

Tưởng Nguyễn thẳng : "Tiêu Vương gia đáp nhân tình chăng?"

Nàng đổi ý định, truy cứu chân tướng nữa. Dù rõ sự tình thì thể gì? Chi bằng lúc tận dụng thứ hữu ích trong tầm tay, điển hình như Tiêu Thiều đang ngay mắt nàng.

"Phải." Tiêu Thiều đáp lời, giọng điệu đổi.

"Tiêu Vương gia giúp đỡ nhị , là vì nhận lầm nàng thành ?" Nàng đặt câu hỏi thẳng thắn.

Lần Tiêu Thiều vô cớ giúp Tưởng Tố Tố, vốn khiến ngoài cảm thấy vô cùng quái lạ, nhưng những chuyện xảy chứng tỏ, y hề về phía Tưởng Tố Tố. Ngày đó thuyền Linh Lung quá nhiều khúc mắc. Bỏ qua Tưởng Tố Tố, Tiêu Thiều nhiều tay giúp đỡ nàng. Ngay cả việc , Tưởng Nguyễn hồi tưởng , nếu quả thực đây Tiêu Thiều nhận nhầm Tưởng Tố Tố là , thì hành động lúc bấy giờ thật sự thể lý giải.

Nàng thẳng Tiêu Thiều, y gật đầu dứt khoát: "Phải."

Ba chữ "" tuy ngắn gọn, nhưng ẩn chứa sự kiên định tột cùng. Tưởng Nguyễn chợt nở nụ , cất lời: "Ta rõ. Nếu Tiêu Vương gia nguyện ý báo đáp ân tình , hiện tại ngài một cơ hội."

Nàng năng vô cùng dứt khoát, gần như cần ngẫm nghĩ thốt , hiển nhiên việc nàng ấp ủ trong lòng từ lâu .

Tiêu Thiều chăm chú nàng, thái độ như đang giao dịch mua bán, liền hỏi: "Ngươi chuyện gì?"

"Cả phủ Tể tướng Lý gia mưu đồ bí mật tạo phản, tội danh là tội tru diệt, tất nhiên thể dung tha, chỉ con đường chết. Ta Tiêu Vương gia bảo tính mạng của bọn chúng, và giao ba cha con Lý Đống cho ."

Tiêu Thiều nàng đầy nghiêm nghị, hề truy hỏi cớ sự, chỉ gật đầu: "Được."

Lần Tưởng Nguyễn mới là ngạc nhiên. Nghe đồn Cẩm Anh Vương lạnh lẽo vô tình, nhưng giờ đây thấy, tính cách y ôn hòa lạ lùng. Nàng khẽ nhíu mày nghi hoặc: Y thật sự xem trọng ân cứu mạng đó đến mức độ ?

việc thể trì hoãn nữa. Vốn dĩ nàng giao phó cho Tưởng Tín Chi, điều hiện giờ Đại ca chỉ là một phó tướng, việc đưa ba Lý Đống khỏi thiên lao quả thực quá khó khăn. Dù miễn cưỡng thành công, nếu kẻ hữu tâm tra xét, một khi xảy chuyện ngoài ý , sẽ chuốc họa sát cho Tưởng Tín Chi. Về phần Triệu gia, càng cần bàn đến, Triệu Quang tính tình cố chấp trung lập, chuyện mạo hiểm liên quan đến chính sự như , nhất định sẽ đồng ý giúp. Thậm chí, ông còn sẽ nghi ngờ ý đồ của nàng.

Nếu cứ bỏ qua cơ hội trời cho , nàng quả thực cam tâm. Đây là cơ hội hiếm . Mặc dù nàng am hiểu tường tận về Tiêu Thiều, nhưng rõ kiếp , tâm tính kiên định, . Xét từ một phương diện khác, y quả thực là một nam tử hán hiếm đời. Huống hồ Tiêu Thiều quyền cao chức trọng, y đảm bảo việc , tất nhiên sẽ đến bảy, tám phần nắm chắc thành công.

Nàng mỉm với Tiêu Thiều, cất lời: "Đa tạ Vương gia tương trợ."

Loading...