Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Nguyễn nâng chén bàn, khẽ nhấp một ngụm, mới liếc Trần Phương bên cạnh.

Trần Phương khẽ c.ắ.n môi. Suốt mấy năm tại thôn trang , nàng quen với hình ảnh Tưởng Nguyễn u ám, tinh thần suy sụp. Không ngờ từ sự cố rơi xuống nước, Tưởng Nguyễn như biến thành một khác. Giống như một đóa hoa đang dần héo úa bỗng chốc tìm sinh khí, bắt đầu khoe sắc nữa. Khí chất toát từ Tưởng Nguyễn khiến Trần Phương cảm thấy vô cùng xa lạ. Mọi cử chỉ của vị Tưởng tiểu thư đều đẽ, tao nhã, dường như hun đúc từ thói quen sống trong nhung lụa, toát lên vẻ cao quý tựa phượng hoàng.

Làm Trần Phương , kiếp Tưởng Nguyễn khi nhập cung, trong môi trường đầy rẫy âm mưu quỷ kế rõ ràng lẫn ngấm ngầm, chỉ cần sơ suất một li cũng khác nắm nhược điểm, vĩnh viễn thể thoát . Do đó, hành vi cử chỉ của nàng tuyệt đối thể chút sai sót. Những quy tắc nghiêm khắc trong cung, cùng với sự huấn luyện hà khắc của các ma ma dạy dỗ, khiến nàng thành thạo lễ nghi cung đình đến mức nhuần nhuyễn. Cộng thêm nhiều năm sống trong chốn thâm cung, khí chất cao quý tự nhiên định hình. Bởi , những lễ nghi cung đình xuất hiện Tưởng Nguyễn vốn đáng ngạc nhiên. đối với một cô gái quanh năm ở thôn trang, là một vị tiểu thư thất sủng, tinh thần sa sút lúc mới về, phong thái hiển lộ càng khiến kinh ngạc, tựa như một đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

“Ngươi chuyện gì thưa?” Tưởng Nguyễn cất lời hỏi.

Thái độ quả thực giống như chủ nhân đối đãi với tiện tỳ. Sắc mặt Trần Phương thoáng qua một tia oán hận, nhưng nàng nhanh chóng kiềm nén, chạm chiếc trâm cài búi tóc, : “Tiểu thư, mấy hôm bên ngoài đưa tới một chậu hoa ‘Mỹ nhân ánh trăng’ vẫn chăm sóc cẩn thận. Mấy ngày nay nụ lớn hơn, e rằng tối nay sẽ bung nở. Nếu tiểu thư nhã hứng, chi bằng thưởng thức một phen.”

“Mỹ nhân ánh trăng ư?” Tưởng Nguyễn chút chần chừ. “Theo , thời tiết hình như mùa hoa ‘Mỹ nhân ánh trăng’ nở rộ.”

Trần Phương vội vàng đáp: “ là như , thường thì hoa cuối thu mới nở. chậu hoa nở sớm, vô cùng hiếm . Tiểu thư ngắm chắc chắn sẽ là một chuyện may mắn.”

Không đợi Tưởng Nguyễn lên tiếng, Liên Kiều vội : “Đêm hôm sương lạnh, bên ngoài giá rét, thể để tiểu thư khắp nơi? Nếu chẳng may nhiễm phong hàn thì ? Thân thể tiểu thư bây giờ thể chịu thêm bất cứ sự hành hạ nào nữa.”

Bạch Chỉ cũng tiếp lời: “Chi bằng đem chậu ‘Mỹ nhân ánh trăng’ đặt trong nhà. Tiểu thư thể an tọa trong phòng mà thưởng hoa.”

Trần Phương nhíu mày: “‘Mỹ nhân ánh trăng’ đúng như tên gọi, thưởng thức ánh trăng mới thấy cái thú tao nhã của nó. Nếu mang phòng ngắm thì chẳng khác nào những bông hoa tầm thường, còn gì ý nghĩa nữa? Vả , chậu hoa cũng ghi chép sổ sách, nô tỳ quyền tự ý dịch chuyển.”

Liên Kiều còn định phản bác, nhưng Tưởng Nguyễn mỉm : “Nếu , tối nay cứ thử thưởng ngoạn một phen.”

“Tiểu thư,” Bạch Chỉ khuyên can nữa. “Bên ngoài khí lạnh dày đặc, nếu thể tiểu thư lạnh cóng, về sẽ phiền phức.”

Trần Phương che miệng khúc khích: “Bạch Chỉ tỷ tỷ, Liên Kiều tỷ tỷ, tiểu thư đồng ý , các ngươi còn gì nữa? Chúng hạ nhân, điều quan trọng nhất là tuân theo lời chủ nhân. Sao các ngươi dám tự ý quyết định tiểu thư, chẳng khác nào ức h.i.ế.p ?”

Lời quả thực thâm độc, Liên Kiều và Bạch Chỉ xong liền biến sắc. Tưởng Nguyễn đặt chén xuống, thong thả : “Ngươi lý, nhưng hạ nhân của thì tự sẽ dạy dỗ. Có điều, ngươi ngoài dự liệu của , ngờ ngươi cũng cái hứng tao nhã thưởng nguyệt ngắm hoa như .”

Trần Phương vuốt lọn tóc mai buông xuống ngực, : “Tuy nô tỳ lớn lên ở thôn trang, nhưng ngày thường cũng thích chút văn chương thi phú, nên chuyện tao nhã như thưởng hoa trăng, quả thực nô tỳ vô cùng yêu thích.” Suy nghĩ một lát, nàng tiếp: “ , giờ Tý tối nay, tiểu thư nhớ đúng hẹn tới Lê viên nhé. Chậu hoa ‘Mỹ nhân ánh trăng’ sẽ đặt ngay cổng Lê viên, lúc đó nô tỳ cũng sẽ mặt.”

“Ta rõ.” Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu.

Trần Phương khẽ thở phào nhẹ nhõm. “Vậy nô tỳ xin cáo lui . Tiểu thư đừng quên lời hẹn.” Nói xong, nàng liếc khắp gian phòng một lượt đầy ẩn ý, mới hớn hở rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-12.html.]

Sau khi Trần Phương rời , Liên Kiều mới tức giận : “Thứ yêu quái gì! Lại còn bày đặt tao nhã nữa , khinh! Mặc xiêm y của khác thì tự cho là chủ nhân ! Sao soi gương xem bản là ai, đúng là liêm sỉ!”

Bạch Chỉ lo lắng Tưởng Nguyễn: “Tiểu thư, thật sự tới Lê viên ? Tiểu thư, nô tỳ điều cần bẩm báo. Trần Phương bản tính vốn chua ngoa, độc ác, nay tỏ vẻ lấy lòng như , hành động khác thường. Xin tiểu thư cẩn thận kẻo âm mưu khác.”

Tưởng Nguyễn khẽ nhạt một tiếng. Bạch Chỉ và Liên Kiều là hai nha cận nhất của nàng. Ở kiếp , khi nàng tiến cung, Liên Kiều vì lời lẽ bất kính với Tưởng Quyền mà trượng hình đến chết. Kỳ thực, đó chỉ vì Liên Kiều để nàng thế Tưởng Tố Tố nhập cung, tìm Tưởng Quyền cầu xin, ngờ chọc giận lão gia, cuối cùng nhận lấy cái c.h.ế.t thê thảm. Nói , cũng là vì một lòng bảo hộ chủ tử, mặc dù tính tình Liên Kiều tuy thẳng thắn sắc sảo, nhưng vẫn giữ chừng mực. Có lẽ việc Tưởng Quyền nổi giận , trong đó cũng công lao của con Tưởng Tố Tố.

Còn Bạch Chỉ bình an cùng nàng cung. Chắc hẳn con Tưởng Tố Tố thấy tính tình Bạch Chỉ ôn hòa dậy nổi gợn sóng, mới yên tâm để nàng theo hầu hạ. Thời điểm nàng bức vua thoái vị, nàng để Bạch Chỉ bế Phái nhi chạy trốn, nhưng cuối cùng Phái nhi vẫn bắt, sợ rằng Bạch Chỉ cũng lành ít dữ nhiều.

Thời gian hai nha bầu bạn cùng nàng tuy ngắn ngủi, song thảy đều là bi kịch t.h.ả.m thương. Mặc dù họ hết lòng hết theo nàng, nhưng nàng ngay cả một cũng thể bảo . Giống như đại ca, giống như Phái nhi.

Bạch Chỉ và Liên Kiều thấy Tưởng Nguyễn chậm chạp trả lời, chút nghi hoặc nàng, sự lạnh lẽo trong mắt Tưởng Nguyễn kinh hãi. Lúc đang điều gì đó, Tưởng Nguyễn nở nụ , sự lạnh lẽo biến mất. “Ta rõ.”

“Đã rõ nàng bụng khó lường, vì tiểu thư còn đích ?” Liên Kiều sốt ruột hỏi. “Quá mạo hiểm .”

“Cuộc hẹn , nhất định .” Tưởng Nguyễn . “Song, ngắm hoa thưởng nguyệt, mà là đòi nợ cũ mà thôi.”

“Đòi nợ?” Liên Kiều càng thêm mơ hồ.

“Liên Kiều, chuyện giao cho ngươi đây.” Tưởng Nguyễn nhỏ qua tai Liên Kiều, nhẹ nhàng dặn dò một lúc lâu.

Lại đến Trần Phương khi rời khỏi phòng Tưởng Nguyễn, hớn hở bước . Sau khi khỏi sân nhỏ, vị chờ bên ngoài liền tiến lên hỏi han. “Thế nào ? Nàng chịu ?”

“Đương nhiên là nàng đồng ý .” Trần Phương bĩu môi. “Bây giờ tinh thần nàng sa sút như , nhắc tới hoa ‘Mỹ nhân Nguyệt hạ’, tất nhiên nàng sẽ bỏ qua cơ hội . Ca, vật ca ca hứa thưởng cho ?”

Trần Chiêu cao hứng , từ trong n.g.ự.c lấy một chiếc vòng ngọc tinh xảo, trong suốt long lanh. “Muội , quả uổng công ca ca hết mực thương yêu. Chuyện thành công, ca ca nhất định sẽ hậu tạ tử tế.”

Trần Phương vội vàng nhận lấy vòng ngọc tay Trần Chiêu đeo lên, hài lòng . “Chất lượng tệ.” Nói xong mới nhớ điều gì đó, trừng mắt Trần Chiêu. “Huynh thật sự ý với nàng ? Một kẻ chỉ dụ dỗ mê hoặc khác thì ? Lão gia đoái hoài, nàng rốt cuộc cũng chẳng tiền đồ gì.”

“Hừ, nào cưới nàng .” Trần Chiêu vui vẻ . “Có một tỳ xinh như ở nhà, cũng cần dạo thanh lâu nữa, chẳng sẽ tiết kiệm một khoản chi tiêu . Hương vị của tiểu thư quan , vẫn từng nếm trải. Tuy chỉ là một cô tiểu thư nghèo khó, song suy cho cùng thì da thịt vẫn mềm mại hơn thường. Khà khà, chuyện với nữa. Ta đây, nhớ kỹ giữ kín miệng!”

“Ta lười quản.” Trần Phương hừ nhẹ một tiếng, cũng đầu bước .

 

Loading...