Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:56:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Nguyễn mộng.

Giấc mộng trôi qua từ lâu, nàng gần như quên sạch, hình như là chuyện của năm năm về .

Năm năm , Triệu Mi bệnh nặng, liệt giường. Các lương y tới thăm mạch đều lắc đầu, phán rằng mạng định, khuyên nhà nên lo liệu hậu sự. Nàng Triệu Mi gầy trơ xương giường, trong lòng bi thương khó kìm.

Vừa lúc thời điểm Bảo Quang Tự dâng hương thường niên đến. Nghe đồn, nén hương đầu tiên tại Bảo Quang Tự vô cùng linh nghiệm, nàng đến dâng hương cầu phúc. Tưởng Quyền lấy cớ Triệu Mi bệnh nặng, nàng là đích nữ, ở phủ tận tâm hầu hạ.

Lúc đó, trong lòng nàng uất ức khó kìm, nhưng dám tỏ vẻ phản bác Tưởng Quyền. Nàng quyết định lén theo xe ngựa của con Hạ Nghiên, mặc xiêm y của nha Tưởng phủ, trộn cùng. Tới Bảo Quang Tự, nàng mới cầu xin Trụ trì, cho phép nàng thắp nén hương đầu tiên, cầu xin trời cao cho bệnh tình Triệu Mi thuyên giảm.

Thế nên, nàng và Liên Kiều cùng , còn Bạch Chỉ giả dạng thành nàng ở Tưởng phủ. Nàng mặc y phục nha , chen nhóm nha bà tử của Tưởng phủ, cùng tới Bảo Quang Tự.

Đối với nàng mà , đó chính là chuyện to gan nhất nàng từng . Sau khi trộn thành công, nàng còn đắc ý một hồi, nhưng nào , thủ đoạn non nớt của nàng, qua nổi mắt Hạ Nghiên? Bà sớm , chỉ là cố ý để nàng .

Sau đó, nàng thừa dịp ai chú ý, trốn thiện phòng, tìm thời cơ thích hợp để chạy .

trộn , nên nàng thể cùng đám nha bà tử ăn cùng ngủ cùng, tránh để khác phát hiện. Chỉ thể lén lút ăn vụng đồ chay. Nào ngờ phát giác, dẫn tới chỗ ma ma quản sự, nhờ bà "dạy dỗ" một phen.

Bà tử quả nhiên hung hăng tay. Nàng đ.á.n.h cả đầy thương tích, cũng dám một tiếng, lo sợ phát hiện phận đại tiểu thư Tưởng gia. Lúc đó nàng vết thương chồng chất, miễn cưỡng mới lấy một cái màn thầu lót .

Chuyện vẫn dừng ở đó. Ngày thứ hai, nàng thắp nén hương đầu. Dù cho Bảo Quang Tự là một ngôi chùa lớn, thực tế nhan đèn vẫn do khác quyên tiền. Hạ Nghiên quyên ít, nén hương đầu tiên dĩ nhiên do bà dâng lên.

Nghĩ thì, lúc đó tâm nguyện của bà lẽ chính là Triệu Mi và Tưởng Nguyễn c.h.ế.t tử tế. Quả nhiên, kiếp , nén hương đó cũng linh nghiệm.

Trên đường về, Hạ Nghiên ‘vô tình’ phát hiện nàng trong đám . Sau khi trở về phủ mới thất kinh báo cho . Tưởng Quyền Bạch Chỉ giả thành nàng ở phủ thì giận dữ bừng bừng, phạt nàng và Bạch Chỉ quỳ trong Chính sảnh, thực thi gia pháp, bộ hầu đều mặt, chứng kiến bộ cảnh tượng.

Sỉ nhục, hổ thẹn, giận dữ, và uất ức đan xen, vạn ngàn cảm xúc dâng trào trong phút chốc, cuối cùng chỉ hóa thành dòng nước mắt vô dụng chảy dài. Tưởng Tín Chi vì nàng mà chống đối Tưởng Quyền, Tưởng Quyền cơn nóng giận phạt quỳ ba ngày ở từ đường. Triệu Mi tin, bệnh tình nặng thêm, cũng lâm tình trạng hấp hối.

Chuyện thành như , Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố tới cầu xin giúp nàng.

Bây giờ nghĩ , nàng hận thể lột da róc xương hai con bọn chúng.

Từ đó về , nàng cấm túc. Người trong kinh thành chỉ đến Tưởng gia nhị tiểu thư, chẳng hề Tưởng gia đại tiểu thư là ai.

Bảo Quang Tự, từ đó về trở thành cơn ác mộng của nàng. Kiếp , Hạ Nghiên còn dùng Bảo Quang Tự để tính kế nàng, cũng xem nàng đồng ý . Nếu kiếp Bảo Quang Tự là pháp trường của nàng, thì kiếp , nơi sẽ là điểm khởi đầu cho sự hủy diệt tất cả. Phủ Tể Tướng, chỉ mới là sự bắt đầu mà thôi.

Sâu trong giấc mộng, hình như còn một đêm trăng, tựa như màn đêm nhu hòa nhưng một đôi mắt lạnh như hàn băng, sáng rực như , thản nhiên nàng.

Đó là ai?

Dường như, khi nàng trộm thức ăn, cuối cùng thức ăn cũng do nàng ăn. Trong thiện phòng, hình như xảy chuyện đặc biệt gì đó.

Thời gian như một tấm lụa đào, lặng im che kín ký ức. Nếu một ngày cơn gió xuân ngang qua, nhấc lên một góc lụa mỏng, ký ức như mới hôm qua, vẫn tỏa sáng rực rỡ.

Bên tai vang lên một câu lạnh tanh. “Đa tạ.”

Là ai?

……

Ánh dương rực rỡ xuyên qua kẽ lá, rọi sâu hang động, nhuộm gian một màu xanh biếc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-119.html.]

Nắng ấm chiếu rọi cả núi rừng. Chim trời cất tiếng hót thanh thúy, đột nhiên vỗ cánh bay , chiếc đuôi vô tình quét ngang trũng nước, khẽ khàng tạo làn sóng gợn.

Hết mưa .

Tưởng Nguyễn chầm chậm mở mắt. Ánh dương rực rỡ rọi thẳng tầm mắt. Sau một đêm say ngủ, tinh thần quả nhiên hồi phục. Nàng nghiêng đầu, đột nhiên cả cứng đờ.

Nàng đang dựa một chỗ ấm áp. Vòng tay ôm chặt lấy một vòng eo xa lạ, bên là lớp gấm đen tuyền mát lạnh.

Ngẩng đầu lên , nàng lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm đang rũ xuống.

Tưởng Nguyễn kinh hãi rụt tay về. Nàng, ôm Tiêu Thiều, , là ôm eo của Tiêu Thiều ngủ suốt một đêm ư?

Tư thế , chắc chắn là do nàng chủ động.

Tưởng Nguyễn hít sâu một .

Tiêu Thiều dường như chẳng hề gì. Thấy nàng tỉnh, y liền dậy cất lời: “Ta để ký hiệu ở ngoài. Nếu họ thấy, chắc nhanh sẽ tới đây.”

Y phục của Tưởng Nguyễn khô ráo. Nàng tháo áo choàng xuống, định trả Tiêu Thiều, khẽ : “Đa tạ Tiêu Vương gia tay tương trợ.”

Tiêu Thiều chợt như nhớ điều gì, xoay đối diện với Tưởng Nguyễn, trầm giọng: “Cơ thể ngươi yếu ớt vô cùng, chứng sợ lạnh bẩm sinh. Sau khi về phủ, nên đặc biệt chú ý đến việc ăn uống.”

Y chỉ bấy nhiêu, Tưởng Nguyễn ngầm hiểu, hạ độc nàng?

Tiêu Thiều nghi vấn của nàng, thêm: “Chứng bệnh sợ lạnh là từ khi còn trong bụng , đó dần nặng hơn, nhiều năm.”

Tưởng Nguyễn cúi đầu. Thì , căn nguyên là như ?

Kiếp , liệu Tưởng Quyền và Tuyên Ly chuyện , nên mới hề do dự để nàng thế Tưởng Tố Tố nhập cung, nhằm giữ một nữ nhi Tưởng gia khỏe mạnh, một mỹ để Hoàng hậu của tân đế ?

Không, . Dẫu cho nàng mắc chứng bệnh , Tưởng Quyền cũng sẽ chẳng giữ nàng . Trong mắt Tuyên Ly và Tưởng Quyền, nàng ngay từ đầu là quân cờ thí mạng.

Song, Tiêu Thiều chuyện , vẫn coi là giúp nàng một ân huệ. Hắn giúp nàng như thế, khiến Tưởng Nguyễn nhớ lời Tiêu Thiều từng tối qua: chẳng lẽ thực sự thiếu nàng một mạng?

Đang định hỏi cho rõ ngọn ngành, chợt thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Tiêu Thiều vén lùm cây rậm rạp cửa động, tiếng reo vui mừng lập tức vang lên. “Vương gia!”

Tưởng Nguyễn theo bước ngoài, nơi ánh dương rực rỡ. Một đội nhân mã hùng hậu đang từ trong rừng tiến , khi trông thấy bọn họ liền vội vã lao nhanh về phía . Dẫn đầu chính là Quan Lương Hàn và Tưởng Tín Chi.

“A Nguyễn!”

“Lão Tam!”

Một đêm tìm kiếm kết quả, Quan Lương Hàn và Tưởng Tín Chi đều lo lắng tột độ. Đặc biệt là Tưởng Tín Chi, chỉ hận thể lật tung cả ngọn núi để tìm. Suốt đêm, chân tay run rẩy thôi, nay chợt thấy Tưởng Nguyễn bình yên vô sự, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Y cất tiếng gọi Tưởng Nguyễn thúc ngựa lao nhanh tới.

Binh sĩ nối gót theo . Trước cửa sơn động, thiếu niên áo đen tuyền cùng thiếu nữ áo lam nhạt tắm trong ánh dương rực rỡ buổi sớm, từ xa, đúng là một cảnh sắc mỹ lệ, khiến lòng thư thái. Chờ Tưởng Tín Chi tiến đến gần, vẻ mặt trở nên phức tạp.

Mái tóc Tưởng Nguyễn rối bời, xiêm y phần xộc xệch, trong tay vẫn ôm chiếc áo choàng đen thêu chỉ vàng. Vì nàng tỉnh dậy lâu, sắc mặt vẫn còn ửng đỏ, tựa như ráng mây chiều nơi chân trời, vô cùng kiều diễm, động lòng .

Tiêu Thiều mặt mày lạnh nhạt, rõ đang suy tính điều chi, nhưng ánh mắt vô cùng nhu hòa. Khung cảnh lọt mắt những mặt, tựa như một bức họa, khiến ai nấy đều thầm sinh suy đoán riêng. Cả hai đều là tuyệt sắc hiếm , khí chất hơn thể che giấu dù trải qua một đêm chật vật. Lúc nàng nở nụ , khỏi liên tưởng đến một lời bình: Thật sự... vô cùng xứng đôi.

 

Loading...