Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:56:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc khuyên tai khảm ngọc hồ điệp rơi xuống đất, Bạch Chỉ toan cúi nhặt lên, ngờ Tiêu Thiều phản ứng nhanh hơn nàng một bước, cầm chiếc khuyên tai trong tay. Bạch Chỉ chợt run rẩy, ánh mắt nghi hoặc: “Vì ngài giữ đồ của tiểu thư?”
Tiêu Thiều ngẩn , khẽ thốt lên: “Tưởng Nguyễn?”
“Đây là hoa tai của tiểu thư nhà ,” Bạch Chỉ khẳng định, “Nó thất lạc mấy năm , vì ngài giữ nó?”
Tiêu Thiều nghiêng đầu liếc Dạ Phong. Tên thị vệ chỉ trân trân , kịp phản ứng.
Đám Triệu Nguyên Phong đều tỏ vẻ nghi hoặc . Tiêu Thiều thêm lời nào, bước nhanh đến mép vách núi. Ngoài dự liệu của tất cả , đột nhiên vén vạt áo, tung nhảy xuống. Động tác quá đỗi nhanh nhẹn, một ai kịp phản ứng. Dạ Phong chỉ kịp thốt lên một tiếng thét kinh hãi: “Chủ tử!”
Núi Huyệt Nghi mây mù bao phủ, cỏ cây rậm rạp lấp đầy các khe núi, vốn dĩ phong cảnh thanh mát tuyệt , nhưng nay tiềm ẩn vô vàn sát khí.
Dạ Phong lao tới bên vách núi, vẻ mặt thống khổ tự trách. Quan Lương Hàn kinh hãi hồn, chậm rãi bình tĩnh trở , bước đến vỗ vai Dạ Phong. “Tiêu Thiều khinh công xuất chúng, nắm chắc mười phần sẽ tay. Ngươi về , Triệu đại nhân và sẽ phái binh lính xuống tìm .”
Tuy Quan Lương Hàn kinh ngạc rõ nguyên do Tiêu Thiều nhảy xuống vách núi, nhưng hiểu rõ sư xưa nay hề tùy hứng, ắt hẳn chuyện nội tình. Dạ Phong lời , cũng rõ bản lĩnh của Tiêu Thiều, tin rằng sẽ xảy sự cố ngoài ý , mới định tâm tình, trở về bên cạnh Quan Lương Hàn. Lúc ngang qua Bạch Chỉ, nén liếc nàng một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự phức tạp khó hiểu.
Bạch Chỉ Quan Lương Hàn sẽ phái xuống tìm, liền thở phào một nhẹ nhõm, vội vàng thăm nom Liên Kiều đang bất tỉnh nhân sự ngay bên cạnh. Trong lòng nàng dâng lên muôn vàn nghi vấn: Cẩm Anh vương và Tưởng Nguyễn hề thiết, vì chiếc hoa tai của tiểu thư ở ? Đôi khuyên tai khảm ngọc hoa hồ điệp là bảo vật Triệu Mi thích nhất khi còn là khuê nữ. Nó chế tác vô cùng tinh xảo, vật liệu hiếm . Sau khi Tưởng Nguyễn trưởng thành, Triệu Mi trao tặng nó cho nàng. Khi mới nhận, Tưởng Nguyễn luôn mang theo bên , nhưng ngờ trong một ngoài, nàng phát hiện đôi khuyên chỉ còn một chiếc. Khuyên lẻ đôi, nàng đành cất giữ. Về , vật trở thành di vật của Triệu Mi. Vì lẽ đó, Tưởng Nguyễn đặt chiếc khuyên còn một chiếc hộp khóa kín, ngày ngày trân trọng lau chùi.
Chiếc khuyên tai trong hộp vẫn còn nguyên vẹn, nhưng chiếc còn xuất hiện Tiêu Thiều. Chuyện rốt cuộc là duyên cớ gì? Bạch Chỉ thể lý giải nổi.
Không chỉ Bạch Chỉ, ngay cả Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị cũng tương tự. Trong mắt họ, Tiêu Thiều nhảy xuống vách núi là vì Tưởng Nguyễn. Thế nhưng, theo hiểu về tính cách của Tiêu Thiều, tuyệt đối thương hoa tiếc ngọc như . Nếu hai giao tình, xét thái độ của nha bên cạnh Tưởng Nguyễn thì rõ ràng cũng hợp lý.
Dù nghi hoặc cách mấy, việc tìm vẫn là ưu tiên hàng đầu. Triệu Nguyên Phong vung tay lên: “Ta sẽ áp giải Lý An cùng tù binh quân Xích Lôi về thành. Nghị nhi, con hãy cùng Quan tướng quân thăm dò nơi Nguyễn nhi rơi xuống.” Trầm tư một lát, nặng nề dặn dò thêm một câu: “Nhất định tìm nàng .”
Tuy thời gian Tưởng Nguyễn và Triệu phủ ở gần ngắn ngủi, nhưng Triệu gia đều xem nàng như đích tiểu thư phủ tướng quân. Chỉ riêng là cữu cữu đau lòng đến , nếu Tưởng Tín Chi ... Triệu Nguyên Phong lắc đầu, thầm thở dài một tiếng, e rằng sẽ gây một phen đại loạn lớn.
Nơi thâm sơn cùng cốc, vách núi dựng , tuyết đọng giữa khe núi vẫn tan hết. Lớp tuyết dày chừng nửa thước, mỗi một bước chân đạp xuống đều lạnh lẽo thấu xương, đau đớn như kim châm.
Nước mưa ngừng trút xuống, gió rét càng lúc càng lạnh buốt, cơ thể nàng cảm nhận rõ rệt sự xâm chiếm của cái lạnh.
Tưởng Nguyễn thất thểu bước đáy thung lũng. Xiêm y sớm lấm lem bùn đất và tuyết đọng, bẩn thỉu đến thể nổi, vô cùng t.h.ả.m hại.
Nàng phớt lờ những cảnh vật kỳ lạ xung quanh, cứ thẳng về phía , cho đến khi thấy một sơn động xuất hiện ở đằng xa mới dừng bước.
Nàng siết chặt xiêm y, tìm cửa hang. Sơn động rộng lắm, nhưng cửa hang bụi cây rậm rạp che khuất, miễn cưỡng thể ngăn phần nào gió rét lùa .
Hoàng hôn dần buông, Tưởng Nguyễn dựa nơi sâu nhất trong sơn động, khẽ thở phào một . Lúc , nàng mới vén tay áo lên, để lộ vết thương vai.
Lớp xiêm y trắng tinh sớm ướt đẫm, dính chặt cánh tay. Thấy rõ vết thương đang rỉ máu, nàng dùng tay kéo mạnh. Tiếng vải vóc và miệng vết thương tách phát t.h.ả.m thiết, y phục rách toạc, tách rời khỏi da thịt.
Vết thương sâu hoắm đang rỉ máu, da thịt rách tả tơi, lẽ là do cành cây sắc nhọn quẹt trúng khi rơi xuống. Vốn dĩ nàng mang theo kim sang dược, nhưng rơi mất trong lúc ngã , giờ tìm mãi thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-116.html.]
Tưởng Nguyễn để vết thương phơi bày giữa khí, ánh mắt thẫn thờ ngoài cửa động.
Núi Huyệt Nghi mang hình miệng hồ lô, địa thế vô cùng hiểm yếu. Đứng đỉnh núi thể thấy mây mù bay lượn lờ. Nhất là buổi sáng ngày xuân, khi mây mù tan hết mà mặt trời hé lộ, đỉnh núi sẽ thấy sắc trời đỏ rực như đang cử hành một buổi tế trời linh thiêng. Tiếng gió vang vọng, mưa sương lất phất, hoa thơm cỏ biếc, quả thực là tiên cảnh nhân gian.
Kiếp , Tuyên Ly từng dẫn nàng đến đây xem mặt trời mọc.
Nàng khiếp sợ cảnh lộng lẫy, Tuyên Ly ôm lấy eo nàng, cùng nhảy thẳng xuống đáy thung lũng. Nàng sợ hãi thét lên, thấy tiếng sảng khoái của Tuyên Ly. Hóa "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", đáy vực Huyệt Nghi đến nhường . Phía lớp mây mờ là những sườn đá lởm chởm, mà ngược , độ dốc khá bằng phẳng, cho dù lỡ trượt chân cũng chỉ rơi xuống một đoạn ngắn mà thôi.
Khi đó, nàng quý trọng từng khoảnh khắc ở bên Tuyên Ly. Đặc biệt là khi tiến cung, nàng thường xuyên mường tượng cảnh tượng hai kề bên . Bố cục và địa thế hiểm trở của núi Huyệt Nghi, nàng rõ hơn bất kỳ ai đời.
Cũng vì thế, nàng mới chút bận tâm mà nhảy thẳng xuống. Trong màn mây mù dày đặc, nàng rơi xuống một bệ đá, đó nương theo ký ức quen thuộc mà từ từ bò xuống .
Quan binh từ đáy vực lên một ngả khác, thấy bãi đá, chỉ thể cất tiếng gọi tên nàng.
Dọc theo lối , nàng xé rách vạt xiêm y cột các cành cây dấu. Người của Triệu gia phái đến, chỉ cần trông thấy ký hiệu , tất sẽ tìm nơi nàng đang ẩn náu.
Tưởng Nguyễn thấm mệt, khẽ nhắm đôi mắt . Tội danh tư nuôi binh mã, ý đồ mưu phản đủ sức dìm phủ Tể tướng xuống tận vực sâu. Mà nàng, là nhà, dính líu quá nhiều, khó tránh khỏi khác hiềm nghi. Chỉ cách giả vờ Lý An đẩy xuống vách núi . Làm như , tội của Lý An sẽ chất chồng thêm một tầng nữa: tội mưu hại gia quyến quan triều đình, còn nàng, thể ung dung thoát khỏi chuyện , loại bỏ nghi kỵ.
Chỉ là, toan tính bề, liệu thể nàng vốn quá suy nhược, nên đành tìm một chỗ trú ẩn tránh gió.
Từ thuở bé, thể nàng đa bệnh, khi đày tới thôn trang nhà Trương Lan hành hạ, khiến bệnh tình càng thêm dai dẳng. Sau đó gặp họa vì chuyện của Trần Chiêu mà rơi xuống nước. Họa vô đơn chí, thể nàng ngày càng yếu ớt. Kiếp may mắn về phủ một bước, sự chăm sóc của Liên Kiều và Bạch Chỉ, khí sắc hơn nhiều. Ai ngờ hôm nay gặp biến cố . Gió lạnh nơi đây thấu xương, nàng vốn cảm thấy khí lực suy kiệt. Nếu cứ ở đây chờ cứu viện, e rằng kịp đợi đến cứu, nàng hôn mê bất tỉnh, thành mồi cho dã thú mất .
Bất đắc dĩ, nàng tìm đến một sơn động. Mặc dù chỗ tránh gió, nhưng cái lạnh vẫn thấu xương, khiến nàng rét run từng cơn. Xiêm y tuyết ướt hết, lúc vật gì giữ ấm. Nếu thật sự chịu đựng tình trạng qua một đêm, nàng thật sự dám nghĩ tới kết cục cuối cùng sẽ .
Tưởng Nguyễn vuốt n.g.ự.c trái, đang thầm tính toán liệu nên ngoài tìm vài khối đá lớn chặn cửa hang , bỗng thấy bên ngoài tiếng bước chân vọng đến.
Sắc mặt nàng lập tức biến đổi, vội vàng hẳn xuống, tỉ mỉ lắng động tĩnh bên ngoài.
Tiếng bước chân vô cùng khẽ khàng, trầm , từng bước chậm rãi nhưng kiên định. Không hề tiếng gọi, cũng còn tiếng động nào khác. Không quan binh! Lòng Tưởng Nguyễn chợt chùng xuống. Trời tối mịt, thường sẽ chẳng lui tới nơi thâm sơn cùng cốc . Rốt cuộc kẻ ngoài là ai?
Tiếng bước chân hướng thẳng về phía sơn động mà tiến tới.
Tưởng Nguyễn đưa tay tay áo, thanh chủy thủ nàng giấu vẫn còn đó. Nàng siết chặt thanh đao lạnh lẽo, chằm chằm cửa sơn động che khuất lùm cây.
Từng bước chân , dường như đang gõ nhịp chính lòng nàng.
Tiếng bước chân dừng cách cửa hang một quãng. Tưởng Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, lùm cây hất văng sang một bên, một bóng cao gầy xuất hiện ngay cửa sơn động.