Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơn mưa xuân bao phủ kinh thành , tưởng chừng sắp dứt, đột nhiên tăng thêm dữ dội. Niềm hy vọng đó bỗng chốc tan tành, khiến lòng thất vọng thôi. Dân chúng cả ngày cầu thần bái phật, mong trời cao đừng tiếp tục trừng phạt Đại Cẩm triều nữa, nhưng ý trời chẳng thuận lòng , mưa vẫn rơi hề dừng .

Hạ Nghiên đề nghị để các nữ nhi Tưởng phủ đến Bảo Quang Tự cầu phúc. Thứ nhất là bởi thời điểm hàng năm, Tưởng gia vốn dĩ sẽ tới Bảo Quang Tự quyên chút tiền nhang đèn, tìm cầu Phật Tổ phù hộ. Thứ hai là, Bảo Quang Tự xem như là ngôi chùa nổi danh nhất kinh thành, quả thật vô cùng linh thiêng, đặc biệt là nén hương đầu năm. Hàng năm vô vì tranh giành nén hương đầu mà ồn ào ngớt. Năm nay bởi nguyên nhân mưa lớn, ngược xảy tình trạng tranh chấp như .

Lúc Hạ Nghiên đưa đề nghị , Tưởng Nguyễn mỉm , sảng khoái nhận lời.

Lộ Châu khẩn trương can ngăn: “Tiểu thư, Phu nhân chắc chắn ý , tiểu thư dễ dàng đồng ý như ?”

Bảo Quang Tự tọa lạc núi cao hẻo lánh, đường xá hiểm trở. Giờ đây nước mưa xối xả, đường càng thêm lầy lội khó . Đường gian nan như , ngay cả những giàu sang cũng chùn bước. Hạ Nghiên đưa yêu cầu lấy nén hương đầu, tất nhiên đơn giản.

“Không .” Tưởng Nguyễn mỉm . “Vỏ sò khép kín, chỗ hạ thủ? Nay tự mở cửa , há chẳng là cơ hội trời cho ?”

Lộ Châu thăm dò , buổi sáng Chủ mẫu từng ngoài một chuyến, đến khi trời tối mới trở về. Lúc trở , biểu cảm của bà khác thường, thẳng đến Tố Tâm uyển, chuyện với Tưởng Tố Tố lâu mới về phòng .

“Vỏ sò?” Lộ Châu sững sờ. “Tiểu thư …”

“Ngày mai ngươi cùng ngoài một chuyến.” Tưởng Nguyễn bảo nàng ghé tai , thấp giọng dặn dò vài câu. Lộ Châu xong, biểu cảm đổi mấy , : “Không tiểu thư, chuyện quá mạo hiểm !”

“Không hang cọp, bắt cọp con.” Tưởng Nguyễn đáp. “Huống hồ, đây cũng là chuyện bộ đều nắm chắc phần thắng.”

Lộ Châu c.ắ.n môi, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở , : “Nô tỳ xin tuân mệnh tiểu thư.”

Tưởng Nguyễn mỉm , nóng mắt bốc lên khói xanh lượn lờ. Nơi Bảo Quang Tự , kiếp thứ hai nàng đến đó. Lần đầu tiên năm năm , lúc đó nàng cũng là lấy nén hương đầu, mong rằng bệnh tình của Triệu Mi thể nhanh chóng chữa khỏi. Nén hương đầu năm giành , bệnh tình của Triệu Mi cũng vì thế mà khó lòng khởi sắc.

Ở kiếp , nàng tin thần phật, nhưng ở thánh địa Phật môn, bắt đầu trận báo thù đầy m.á.u tanh .

Lý An? Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, nóng của nước lượn lờ che lấp khuôn mặt nàng. Chỉ thấy trong đôi mắt thanh thuần lóe lên nét lạnh lùng sắc bén, đôi môi đỏ mọng khẽ nở nụ nhạt.

Cứ chậm rãi chờ xem .

Những ngày Tuệ Giác trôi qua vô cùng an nhàn.

Quan Lương Hàn vì bảo vệ , mời trong Quan phủ, còn phái thị vệ đến bảo hộ. Dù trong lòng Tuệ Giác chuyện, nhưng suy đoán Tưởng Nguyễn ắt hẳn quan hệ mật thiết với Quan Lương Hàn, bởi thế cũng chẳng quá mức lo lắng. Chuyện đập chứa nước trôi qua, danh vọng của trong kinh thành cực cao, nhiều danh môn quý tộc đều xem việc thể đến nhà là sự vinh hạnh lớn. Tưởng Nguyễn phân phó truyền tin cho , dặn dò đừng hành sự quá khoa trương, nên giảm bớt lộ diện mặt công chúng.

Ban đầu Tuệ Giác còn cảm thấy bất mãn, nhưng đó cũng hiểu : Mọi tôn kính Thần Phật, đa phần là vì sự thần bí. Bây giờ danh vọng của càng ngày càng rõ ràng, thì càng giữ vững vẻ thần bí. Tưởng Nguyễn , nếu thành đại sự, thèm lợi ích nhỏ nhặt, cần thận trọng dè chừng, ngày tất sự phú quý hơn nhiều.

Bây giờ Tuệ Giác xem những lời Tưởng Nguyễn như trân bảo, tất nhiên đồng ý. Ngày thường đều ở trong Quan phủ thiền niệm, những ngày ít ngoài. Một hôm, đang cửa sổ lau chùi mõ gỗ, thì thấy bên ngoài hành lang dài của hoa viên Quan phủ, Quan Lương Hàn đuổi theo một thanh niên mặc áo đen vội vàng cửa, gọi: “Lão Tam, gì mà điều động binh lính của ? Không , tuyệt đối ! Đệ cho rằng quân Quan gia là món đồ gì? Đệ cho !”

Tuệ Giác hiểu rõ đạo lý “phi lễ chớ , phi lễ chớ ”, liền nhanh chóng đóng cửa sổ .

Ngoài cửa, Tiêu Thiều rốt cuộc dừng bước . Bước chân của Quan Lương Hàn quá lớn, thiếu chút nữa đụng Tiêu Thiều, nhảy lên mắng: “Lão Tam, rốt cuộc là xảy chuyện gì? Mau giao binh phù cho !”

Trong tay Tiêu Thiều nắm giữ binh phù của quân Quan gia. Quan Lương Hàn vươn tay đoạt , Tiêu Thiều nghiêng né tránh. Hai giao thủ qua mấy chiêu, Quan Lương Hàn rốt cuộc vẫn thể .

Hắn thu tay, bất mãn cất lời: “Lão Tam, chẳng lẽ định xem quân của như chính quân đội của ư? Ba mươi vạn Cẩm Y vệ của , để đó chẳng lẽ là để ngắm hoa ?”

“Cẩm Y vệ tiện lộ diện.” Tiêu Thiều đáp. “Mượn binh phù của dùng tạm một thời gian, xong việc sẽ trả ngay.”

“Không !” Quan Lương Hàn nghiêm giọng. “Chuyện vỡ đập chứa nước , gánh tội . Lần rắp tâm chuyện đại nghịch bất đạo gì nữa đây? Nếu Bệ hạ truy cứu, nó, sống những ngày tháng t.h.ả.m hại !” Dứt lời, chằm chằm Tiêu Thiều, đột nhiên đổi giọng: “Chẳng qua là sư đồng môn, Nhị ca đây vốn luôn hào phóng. Nếu chịu rõ hôm nay định gì, sẽ giao ngay binh phù cho mượn. Bằng , dù cầm binh phù trong tay, cũng thủ đoạn khiến thể điều động bất cứ ai!”

“Mượn quân của để truy bắt Lý An.” Tiêu Thiều đáp.

“Lý An?” Quan Lương Hàn kinh ngạc. “Đệ rõ tung tích của ? Đệ truy bắt để gì?”

Thấy Tiêu Thiều im lặng, Quan Lương Hàn dường như đoán điều gì đó: “Là nhiệm vụ Bệ hạ giao phó cho ?”

Tiêu Thiều thu binh phù tay áo, xoay cất bước. “Đa tạ .”

“Này, còn đồng ý dứt lời!” Quan Lương Hàn giận dữ gào lên. “Chuyện lớn nhường , cũng tham gia! Lão Tam, cho !” Tiếng vọng dần xa.

Buổi sáng hôm đó, Tưởng Nguyễn thức dậy. Ba nha cận cũng sớm chuẩn tươm tất. Sau khi hầu hạ Tưởng Nguyễn dùng bữa sáng, Liên Kiều bắt đầu chọn lựa xiêm y. Bạch Chỉ lên tiếng: “Hôm nay là ngày cầu phúc, nên chọn bộ nào trông thanh nhã, mộc mạc một chút.”

Sau cùng, Liên Kiều chọn cho Tưởng Nguyễn một bộ trường bào gấm thêu nổi màu lam nhạt, khoác ngoài là áo choàng dài chấm đất thêu hoa văn màu ngọc bích. Bởi thường ngày quen nàng diện y phục đỏ thẫm rực rỡ, nay nàng khoác lên bộ trang phục đơn giản , thêm vẻ mặt thanh lãnh khi , càng khiến cảm thấy một luồng khí chất lạnh lùng thoát tục.

Lộ Châu chải đầu cho Tưởng Nguyễn thì thầm: “Tiểu thư, e rằng hôm nay sẽ ít hiểm nguy rình rập, chi bằng tìm một vật gì đó để phòng thì hơn?”

Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu. Lộ Châu liền cài lên búi tóc chải của nàng một cây trâm ánh lên vẻ sắc lạnh, đầu trâm vô cùng nhọn hoắt, đủ để xem là một món lợi khí phòng .

Trước khi khởi hành, Bạch Chỉ suy nghĩ hồi lâu, đoạn rút một con d.a.o găm từ ngăn kéo đáy bàn. Chuôi d.a.o khảm một lớp bạc và đính vài hạt trân châu, vốn chỉ là vật phẩm để sưu tầm thưởng ngoạn. Bạch Chỉ kiểm tra lưỡi d.a.o thấy sắc bén lắm, nhưng vẫn đưa tới tay Tưởng Nguyễn: “Tiểu thư cứ mang thêm vật , còn hơn .”

Tưởng Nguyễn ước lượng trọng lượng, giấu d.a.o găm trong tay áo. Bốn bước chân khỏi cửa phủ, thấy những cỗ xe ngựa đang dừng chờ sẵn.

Tưởng Đan, Tưởng Lệ cùng Tưởng Tố Tố chen chúc cùng một cỗ xe ngựa, Tưởng Siêu thì riêng một chiếc, còn xe ngựa của Tưởng Nguyễn đơn độc một .

Tưởng Nguyễn đưa ánh mắt dò xét Hạ Nghiên. Hạ Nghiên dịu dàng cất lời: “Nguyễn nhi, con là đích trưởng nữ của Tưởng phủ, mang theo nhiều nha bên . Nếu để ở xe khác e rằng thể hầu hạ chu đáo . Nương đặc biệt sắp xếp riêng cho con một cỗ xe ngựa.”

Tưởng Nguyễn liếc cỗ xe ngựa “đặc biệt” chuẩn cho nàng. Chiếc xe trông vẻ ngoài hoa lệ, thậm chí còn trội hơn chứ hề thua kém chiếc của Tưởng Tố Tố, nhưng xét kỹ thì nhỏ hơn một chút, vặn chỉ chứa đủ nàng cùng với mấy nha .

“Mẫu như , thật khiến Nguyễn nhi khó lòng an tâm.” Tưởng Nguyễn khẽ . “Cùng là tỷ trong phủ, lẽ nào chuyện bên trọng bên khinh?”

Nụ môi Hạ Nghiên càng thêm thâm sâu: “Nguyễn nhi cần gì lời khách sáo như . Các tỷ con đều cả, chỉ là hôm nay con giữ vị trí đại tỷ, tất nhiên cần thể hiện phong thái riêng. Vả , hiện giờ quả thực tìm thêm cỗ xe khác. Thôi thì cứ , kẻo chậm trễ thời gian, giành nén hương đầu.”

Tưởng Nguyễn chỉ đáp, đúng lúc , nàng thấy một giọng truyền đến từ phía Hạ Nghiên: “Mẫu quá mức lo lắng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-113.html.]

Tưởng Tín Chi sải bước tới, vươn tay xoa đầu Tưởng Nguyễn: “Đã là tỷ ruột thịt của Tưởng phủ, để mỗi A Nguyễn một cỗ xe ngựa e rằng thỏa đáng. Từ đến nay, Phụ luôn nhân từ, coi thứ nam thứ nữ bình đẳng như đích nam đích nữ.”

Hạ Nghiên đến câu “thứ nam thứ nữ đối xử bình đẳng như đích nam đích nữ” thì sắc mặt lập tức xanh mét. Trước , khi Triệu Mi qua đời, Tưởng Quyền đối xử với Tưởng Tố Tố thiên vị hơn Tưởng Nguyễn nhiều. Hôm nay Tưởng Tín Chi điều mặt đám hạ nhân, khiến lòng bà khỏi căng thẳng. Chờ khi bà ngẩng đầu , Tưởng Tín Chi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trang, ung dung, hề lộ nửa điểm trào phúng.

Trong lòng Hạ Nghiên thầm mắng một tiếng, cái miệng của Tưởng Tín Chi thật độc địa, khéo léo chà đạp khác như , khiến hận thể xé rách chúng .

, hiện giờ quả thực tìm thêm cỗ xe ngựa nào nữa.” Hạ Nghiên đành bất đắc dĩ đáp.

Tưởng Tín Chi mỉm : “Không cả.” Y vẫy tay, liền thấy mấy cỗ xe ngựa thong thả chạy tới. Tất cả đều giống hệt chiếc xe ngựa “đặc biệt” chuẩn cho Tưởng Nguyễn, tổng cộng ba chiếc. Tưởng Tín Chi thản nhiên : “Ta chuẩn xe ngựa xong xuôi . Mời các vị lên xe thôi.”

Hạ Nghiên sững sờ, trong lòng chợt thấy lạnh lẽo. Nhìn sắc mặt của Tưởng Tín Chi vẫn gì khác thường, Hạ Nghiên gượng gạo : “Sao thể để hài tử như con tốn kém như chứ?”

Tín Chi khẽ : “Mẫu cần câu nệ, những xa phu đều là tay lão luyện, điều khiển xe nhanh định. Các cũng cần chịu đựng cảnh xóc nảy, thể nhanh chóng trở về.”

Tưởng Nguyễn cũng theo: “Mẫu đừng từ chối nữa, chẳng lẽ là nhận tâm ý của đại ca ?”

Trước mắt bao , câu của Tưởng Nguyễn khiến Hạ Nghiên thể biện bạch, thể từ chối, đành nghiến răng đồng ý. Tưởng Tố Tố che mặt, biểu cảm rõ, dẫn đầu về phía chiếc xe ngựa phía . Tưởng Lệ tất nhiên là cầu còn , cần chung một chiếc xe với Tưởng Tố Tố và Tưởng Đan. Tưởng Đan c.ắ.n môi, lén Tưởng Tín Chi một cái đầy e lệ, lúc mới chậm rãi bước xuống.

Đợi khi mấy vị tỷ đều an tọa xe ngựa do Tưởng Tín Chi chuẩn , Tưởng Nguyễn mới mang theo Lộ Châu và những khác lên xe. Hạ Nghiên miễn cưỡng duy trì nụ , chỉ thấy Tưởng Tín Chi phất tay, từ trong bóng tối bước hai tên thị vệ cao lớn. Tín Chi dặn dò: “Bảo vệ tiểu thư thật chu .”

Hai thị vệ lĩnh mệnh đáp lời. Hạ Nghiên sững sờ: “Tín Chi, con đây là…”

“Các A Nguyễn một xa như , nhị võ, thị vệ trong phủ sợ rằng hữu dụng.” Tưởng Tín Chi . “Hai của đều xuất từ quân doanh, từng trải qua sinh tử, sát khí dày đặc. Có bọn họ bảo vệ Tưởng Nguyễn, cũng yên tâm hơn nhiều.”

Lúc đến câu “từng trải qua sinh tử, sát khí dày đặc”, giọng cố tình nhấn nhá chậm rãi. Hạ Nghiên thôi cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát, chút dám ngẩng đầu thẳng Tưởng Tín Chi.

Tưởng Siêu trong xe ngựa, chăm chú từng hành động cử chỉ của Tưởng Tín Chi. Đợi tới khi Tín Chi võ, còn cố ý tìm đến hai tên thị vệ, chỉ cảm thấy vũ nhục vô cùng, càng thêm hung tợn chằm chằm Tưởng Tín Chi, trong lòng thầm rủa mấy trăm .

Tưởng Tín Chi phân phó xong tất cả, Tưởng Nguyễn hé rèm cửa xe, mỉm với : “Đại ca trở về .”

Tưởng Tín Chi vỗ nhẹ đầu nàng, vẻ mặt đối với nàng như một ôn hòa: “Trên đường cẩn thận.”

Tưởng Nguyễn buông rèm xuống, đợi khi còn thấy Tưởng Tín Chi, nàng mới dựa xe ngựa khẽ thở dài, thấp giọng : “Thực xin , đại ca.”

Tưởng Tố Tố chứng kiến hết hành động của hai họ, trong mắt lướt qua sự ghen ghét. Tưởng Tín Chi hôm nay chẳng khác gì một sát thần trong Tưởng Phủ, sát khí nặng nề, đều dám trêu chọc , chỉ sợ khơi dậy nộ khí của quân nhân trở về từ chiến trường . Tưởng Tố Tố căm ghét Tưởng Tín Chi, trong lòng ghen tị vì Tưởng Nguyễn một ca ca xuất sắc che chở. Không lâu đây, nàng cũng Tưởng Siêu che chở. Khi đường quan của Tưởng Siêu rộng mở, đều gọi là trạng nguyên tài hoa, tất nhiên nàng cũng vô cùng kiêu ngạo. Vậy mà giờ đây Tưởng Siêu trở thành trò của cả kinh thành, Tưởng Tín Chi thì biến hóa nhanh chóng trở thành Phó tướng. Hắn càng che chở Tưởng Nguyễn, Tưởng Tố Tố càng nảy sinh lòng đố kỵ.

Nàng nặng nề buông rèm, nhớ tới những lời Hạ Nghiên với nàng hôm qua, khuôn mặt khuất khăn che mặt khỏi lộ nụ khoái ý.

Tưởng Tín Chi xuất sắc thì , che chở Tưởng Nguyễn thì ích gì. Hôm nay Tưởng Nguyễn dù mọc cánh cũng khó thoát, cho dù mười Tưởng Tín Chi cũng cứu nàng.

Tưởng Đan như điều suy nghĩ Hạ Nghiên cùng Tưởng Tín Chi, đột nhiên kéo mạnh rèm xe ngựa . Vẻ nhút nhát e lệ thường ngày biến mất bức rèm, khóe môi nàng chậm rãi nhếch lên một nụ khó lường.

Xe ngựa đạp lên phiến đá trải qua cơn mưa, văng lên những tia nước li ti. Đưa mắt xe ngựa của Tưởng Nguyễn dần khuất bóng, Tưởng Tín Chi vẫn ý định rời . Hạ Nghiên hỏi Tín Chi: “Tín Chi, hôm nay con cần về doanh trại ?”

“Tướng quân hôm nay công vụ, cần đến.” Tưởng Tín Chi đáp.

Trong lòng bà lo lắng, : ‘‘Vậy Tín Chi, trong sân nghỉ ngơi ?”

“Hôm nay thời tiết , cửa phủ thêm một lát.” Tưởng Tín Chi mỉm . “Mẫu chuyện gì với ?”

Ngày hôm nay bầu trời âm u, mưa ngừng rơi, thời tiết chứ? Hạ Nghiên c.ắ.n chặt môi, nghiến răng đáp: “Không gì.” Thấy Tưởng Tín Chi đó nửa buổi nhưng vẫn ý định , trong lòng bà gấp gáp chịu , c.ắ.n răng một cái, đầu bước nhanh phủ.

Đợi khi Hạ Nghiên , Tưởng Tín Chi nghiêm mặt, ngoắc tay gọi tới hai thị vệ, phân phó : “Canh giữ thật chặt cửa phủ, nào , lập tức theo và đ.á.n.h ngất.”

Hai thị vệ lĩnh mệnh rời .

Tưởng Tín Chi nhớ tới lời mà đêm qua Tưởng Nguyễn để Lộ Châu đến với , chỉ dặn dò chuẩn ba chiếc xe ngựa giống như đúc, và tìm thêm hai thị vệ võ công cao cường theo, cuối cùng về hướng Triệu gia.

Hắn Tưởng Nguyễn gì, nhưng chuyện mà thật sự giấu, là đại ca cũng cách nào truy cứu. Tưởng Tín Chi sẽ ép buộc Tưởng Nguyễn chuyện mà nàng , tin tưởng của .

Song, hiểu vì , trong lòng cảm thấy mắt luôn giật liên hồi, tựa hồ báo hiệu một điềm gở sắp xảy . Hắn gắng gượng đè nén nỗi bất an sâu thẳm, nhanh chóng lên ngựa, phi thẳng về phía tướng quân phủ.

Hạ Nghiên về đến Nghiên Hoa Uyển, tiểu tư liền tới bẩm báo Tưởng Tín Chi rời khỏi. Nàng lập tức bật dậy, giọng vô cùng gấp gáp: “Mau! Phái hai gấp, cho bọn chúng , chiếc xe thứ hai mới là Tưởng Nguyễn, đừng bắt nhầm !”

Tiểu tư vội vàng tuân lệnh lui . Hạ Nghiên lúc mới từ từ xuống ghế, thở dài nhẹ nhõm. Lâm Lang dâng . Nàng uống vài ngụm, cố gắng trấn áp nỗi kinh hoàng đang dâng trào trong lòng. Nhớ hành động hôm nay của Tưởng Tín Chi, Hạ Nghiên vẫn thấy bất an, bèn hỏi Lý ma ma đang hầu bên cạnh: “Ma ma, ngươi xem, liệu bọn chúng phát hiện điều gì ? Nếu , tại Tín Chi đột ngột đổi hết xe ngựa?”

Lý ma ma trấn an nàng: “Phu nhân cứ yên tâm, lão nô thấy Đại thiếu gia là cực kỳ giảo hoạt, đây chỉ là thủ đoạn đề phòng ngoài mà thôi, hẳn là gì về kế hoạch của phu nhân. Nếu , thể để Đại tiểu thư Bảo Quang Tự, chỉ phái theo vẻn vẹn hai tên thị vệ canh chừng?”

Nghe , tâm thần Hạ Nghiên mới vững vàng trở , bà : “Ta cũng cho là . Hừ, quả thực quỷ quyệt! Bất quá, hôm nay tiểu tiện nhân c.h.ế.t thì xong. Dù là trong quân thì , cuối cùng cũng chỉ hai tên thị vệ theo, khác nào châu chấu đá xe? Huống hồ, đây đều là do Tưởng Nguyễn tự chuốc lấy họa sát , kết mối thâm thù đại hận với Lý gia, kẻ tính toán chi li như Lý An thể dễ dàng buông tha cho nàng ?”

Khuôn mặt xinh của Hạ Nghiên hiện lên nụ lạnh lùng: “Bảo Quang Tự đường sá xa xôi, dù Tưởng Tín Chi nhận tin tức, đuổi theo cũng còn kịp nữa .”

Ngay hôm qua, bà bất chợt nhận một phong thư, là thư của Lý An. Trong thư, Lý An thẳng ý định diệt trừ Tưởng Nguyễn, và cần sự tương trợ của bà . Mặc dù Hạ Nghiên sợ hãi dám dính líu đến một tội thần như Lý An, song là kẻ thiện về thao túng lòng . Chỉ vài câu khiêu khích khiến Hạ Nghiên khao khát đến cực điểm, chỉ hận thể lập tức xé Tưởng Nguyễn thành từng mảnh vụn.

Ban đầu, Hạ Nghiên cũng định tay ngầm đường đến Bảo Quang Tự, chỉ để Tưởng Nguyễn nếm chút đắng cay, nhưng khi Lý An trình bày kế hoạch của , Hạ Nghiên chỉ cảm thấy mưu kế tuyệt diệu vô cùng. Vì thế, bà nhường cơ hội cho Lý An, vẫn để các tiểu thư Tưởng phủ lên đường tới Bảo Quang Tự, nhưng kế hoạch hành động khác xa so với dự tính ban đầu.

Nếu thành công, đương nhiên là nhất, nàng chỉ cần yên ngư ông đắc lợi; nếu thành công, chuyện cũng chẳng liên can gì tới Hạ Nghiên . Kế hoạch của Lý An quả thực lớn mật và điên rồ, nhưng cho dù xảy biến cố gì chăng nữa, sự xuất hiện đột ngột của một tội thần cũng thể chút dính líu nào đến bà .

Vốn dĩ là một kế hoạch vô khuyết, ai ngờ giữa đường xuất hiện Tưởng Tín Chi, tùy tiện đổi bộ xe ngựa. Bốn chiếc xe ngựa giống như đúc, khó tránh khỏi việc Lý An sẽ nhận nhầm . Nếu như nhận nhầm... ý nghĩ đó khiến bà khẽ rùng . ngay đó, Hạ Nghiên tự trấn an: sẽ , phái báo tin , chắc chắn sẽ kịp thời. Chuyến Bảo Quang Tự hôm nay, Tưởng Nguyễn e rằng chạy trời khỏi nắng. Trước đây lẽ nàng vận may nên mới thoát , nhưng thứ đang chờ Tưởng Nguyễn ở Bảo Quang Tự hôm nay, chính là thiên la địa võng, dù hai tên thị vệ võ công cao cường cũng chẳng thể cứu vãn.

Bởi lẽ, Lý An mang đến một hai tên cao thủ, mà là cả một đội tinh binh. như lời đồn, đó là đội tinh binh mà phủ Tể tướng nuôi dưỡng bên ngoài.

 

Loading...