Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cẩm Anh Vương phủ.
Tiêu Thiều lặng lẽ hết phong thư trong tay, chú bồ câu trắng đưa tin vẫn đậu bàn, khẽ gù gù. Một lát , cất lời: “Mau mang ấn tín của , thỉnh Quan tướng quân tới đây bàn việc.”
Cẩm Nhất lĩnh mệnh rời . Tiêu Thiều vươn tay, những khớp xương ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên thư tín, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Tưởng Tín Chi, Triệu Nguyên Giáp? Cơn mưa liên tục trút xuống, gần như rửa sạch cả bầu trời đêm kinh thành. Nhất là mấy ngày gần đây, mưa rơi càng lúc càng nhỏ. Đêm nay, bầu trời trong suốt lạ thường, tựa hồ giây phút , trăng sáng sẽ treo lơ lửng cành liễu bên hồ.
Xung quanh đập Ba Xương tĩnh lặng một tiếng động. Những hạt mưa như như rơi mặt nước, nổi lên gợn sóng nhàn nhạt, tựa như lời thủ thỉ dịu dàng mật của đôi tình nhân. Thị vệ vác trường đao tuần tra phía đập nước, còn bách tính sinh sống ở vùng hạ du chìm giấc mộng .
Giữa gian tĩnh mịch an bình , từ xa xa bỗng truyền đến tiếng “tõm tõm”, tựa hồ vật gì đó rơi trong nước. Tên thị vệ bờ cố mở to đôi mắt còn ngái ngủ, hỏi bên cạnh: “Vừa là tiếng gì?” Người phất tay áo: “Ta . Ngươi qua đó xem xét một chuyến.”
Thị vệ dụi mắt, bước thẳng về phía , cho đến khi đến gần nơi phát âm thanh, trong: “Chuyện gì xảy ?” Mặt nước dập dềnh gợn lên từng cơn sóng nhỏ, mượn ánh lửa yếu ớt, mơ hồ thấy hình dáng một vật thể. Tên thị vệ đưa cây đuốc trong tay về phía , cúi xuống toan cẩn thận quan sát. Bỗng chốc, cảm thấy cổ họng mát lạnh. Chưa kịp hiểu chuyện gì, thể ngã gục.
Kẻ đến kéo t.h.i t.h.ể sang một bên, nhanh chóng lột y phục mặc lên , đó nhặt cây đuốc đất lên. Chỉ một lát , tên thị vệ còn thấy đồng đội tuần tra tình hình chậm rãi về.
“Sao lâu ? Tình hình thế nào?” Thị vệ hỏi. Người đồng đội về lắc đầu, khẽ ngáp. “Ngươi cẩn thận một chút, nếu khác phát hiện ngươi gác đêm mà lơ đễnh, hai chúng đều khó thoát trách phạt.” Thị vệ cằn nhằn.
Tên đồng đội về cầm theo cây đuốc lười biếng tiến lên thăm dò, chỉ còn ánh lửa yếu ớt chiếu lên gương mặt, khiến thể rõ diện mạo . Thị vệ đang lải nhải, bỗng cảm thấy điều gì đó bất , lập tức phắt đầu . “Không ! Ngươi …!” Giọng im bặt ngay tức thì. Trong bụng đang cắm một thanh chủy thủ lạnh lẽo. Kẻ lạ mặt mặc y phục đồng đội , vô cảm .
Thị vệ cố giãy giụa lấy tín hiệu lửa trong ngực, nhưng kịp móc thì vật một bàn tay khác đoạt . Sau đó, kinh hoàng xung quanh đập nước tối đen. Vô bóng đen như quỷ thần, đột nhiên hiện , tựa như tấm lưới lớn giăng mắc sẵn, lặng yên một tiếng động mà tiếp cận đập nước. Trong bóng đêm sâu thẳm, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c trầm đục vang lên.
Đêm nay, kẻ khoác lên quân trang xuất hành, mang theo ba trăm tinh binh, mai phục tại đập Ba Xương. Một cuộc đồ sát đơn phương diễn . Giơ tay c.h.é.m xuống, m.á.u tươi tràn ngập mặt đất. Đêm nay, kẻ vẫn ngủ say bình yên, trong căn phòng ấm áp và tinh xảo nơi phủ , hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng. Đêm nay, vô bóng đen lẻn nhà bách tính vùng hạ lưu đập nước, âm thầm di dời dân chúng suốt đêm. Đêm nay, tại nơi kín cổng cao tường, tăng nhân khoác hoàng bào vẫn nhắm mắt niệm kinh, suốt một đêm lặng yên đả tọa.
Đêm gió lay nhẹ, màn mưa giăng mỏng như tơ, mang theo nỗi buồn miên man. Người say giấc nồng, kẻ thao thức yên.
Hôm , ánh bình minh nhạt nhòa. Từ phía Đông xa xôi, một tiếng vang kinh động chợt truyền đến, đ.á.n.h thức cả kinh thành đang chìm trong giấc ngủ.
Mưa như trút nước, xối xả ngừng. Đập Ba Xương đoàng một tiếng, bộ đê từ chính giữa sụp đổ , mỏng manh như một tờ giấy. Nước hồ tích trữ hòa cùng dòng mưa lũ, ầm ầm tuôn trào, chốc lát hóa thành biển nước mênh mông, trong nháy mắt nuốt chửng vô dân cư vùng hạ lưu.
Tin đồn đập Ba Xương sụp đổ truyền khắp kinh thành nhanh như sấm sét. Dòng nước lũ chỉ lan tràn đến hạ lưu, mà ngay cả những nơi địa thế thấp hơn trong kinh đô cũng ảnh hưởng.
Khi tin tức truyền tới, Tưởng Nguyễn vẫn ung dung ở trong phòng, thưởng thức bánh Phù Dung hấp. Chiếc bánh Phù Dung của đêm qua rốt cuộc vẫn động tới, giờ đây phần nguội lạnh. Thưởng thức nó cùng với nóng sáng sớm quả thực mang hương vị khác biệt.
Tưởng Tín Chi, thể ướt đẫm nước mưa, mới một trường bào sạch sẽ. Tóc còn khô bước phòng Tưởng Nguyễn. Thấy nàng đang thưởng thức đồ ăn nguội lạnh, vội khuyên: “Sao dùng đồ lạnh , cẩn thận kẻo đau bụng.”
Tưởng Nguyễn khẽ đáp lời: “Không , Đại ca.”
Tưởng Tín Chi an tọa đối diện , mỉm : “Chuyện thành. Bách tính đều chuyển lên núi Đông Pha. Nơi đó địa thế cao, cần lo lắng xảy biến cố.”
Tưởng Nguyễn gật đầu, thấy vẻ do dự, bèn hỏi: “Đã xảy chuyện gì ?”
Tưởng Tín Chi giấu nàng, : “Đêm qua, khi và biểu ca đang giải quyết sự việc, Quan tướng quân cũng tới. Hắn hề tra hỏi chuyện tự ý điều binh, còn dẫn theo đến hỗ trợ.” Hắn chau mày: “Những giống quân nhân chút nào. Bọn họ xử lý t.h.i t.h.ể cực kỳ gọn gàng, giống như sát thủ chuyên nghiệp .” Ý thức nên đề cập đến những chuyện tanh m.á.u mặt Tưởng Nguyễn, trấn an: “A Nguyễn, cần bận tâm đến những chuyện .”
“Quan tướng quân tay trợ giúp , chắc chắn đạo lý của riêng . Hắn chủ động truy vấn, cũng cần bận lòng.” Mặc dù Tưởng Nguyễn thể lý giải dụng ý của Quan Lương Hàn, nhưng mắt nàng còn việc quan trọng hơn cần thành. “Đại ca, nếu thuận tiện, hãy tìm vài đáng tin cậy, bảo họ truyền những lời ngoài phố thị là .” Tưởng Nguyễn đưa tờ giấy cầm trong tay cho Tưởng Tín Chi.
Tưởng Tín Chi nghi hoặc nhận lấy tờ giấy, xem qua kinh ngạc đến ngẩn . Hắn trầm tư hỏi: “A Nguyễn, Lý gia đối xử với như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-110.html.]
Hắn vốn nghĩ rằng, Tưởng Nguyễn những chuyện đơn giản chỉ là vì giúp đỡ Triệu gia, hoặc xa hơn là để tiêu hủy thế lực của Tuyên Ly, khiến trong thời gian ngắn mất nguyên khí. Thế nhưng, nội dung giấy cho thấy, mũi nhọn Tưởng Nguyễn nhắm đến, cuối cùng đều chỉ thẳng phủ Tể tướng. Càng suy nghĩ, càng cảm thấy kinh hãi. Trong lòng chợt dấy lên sự hoảng hốt, thầm nghĩ, nhất định là Tể tướng phủ chuyện gì đó quá đáng với Tưởng Nguyễn, nếu nàng mang mối thâm thù đại hận sâu đậm đến ? Kể từ khi trở Tưởng phủ, dù cố gắng dò hỏi về chuyện của Tưởng Nguyễn, nhưng trong phủ đều ngậm miệng như hến, ngay cả nha bà tử cũng rõ sự tình, càng đừng đến những kẻ tâm địa xa .
Tưởng Nguyễn lạnh nhạt thuật : “Lý Dương ý đồ khinh bạc , phế . Lý gia hận thấu xương. Nếu như còn sống, sớm muộn gì cũng xem là kẻ thù đội trời chung. Hoặc là chết, hoặc là mất mạng. Nếu trả thù bộ Lý gia, cách nào an lòng.” Nàng những lời nhẹ như mây gió, nhưng Tưởng Tín Chi thấy lòng sôi sục, phẫn nộ thôi. Ban đầu kinh ngạc tột độ, đó siết chặt hai nắm đấm. “Khinh quá đáng!”
Hắn nhét tờ giấy ngực, dứt khoát: “Chuyện cứ giao cho .” Hắn Tưởng Nguyễn, tự trách: “A Nguyễn, nếu đại ca trở về sớm hơn một chút, cần chịu đựng khuất nhục như .”
Tưởng Nguyễn mỉm đáp: “Không hề gì.”
Bị vũ nhục vốn chẳng đáng sợ, điều đáng sợ là vũ nhục mà vẫn thể thức tỉnh, vĩnh viễn cơ hội xoay chuyển mệnh, sống hết một đời bi thảm. Giống như kiếp của nàng.
Tưởng Tín Chi sải bước khỏi cửa.
Tại phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly giận dữ ném vỡ ly ngọc lưu ly chạm khắc cửu long, những mảnh sứ trong suốt văng tung tóe. Cơ bắp căng chặt, vẻ ôn hòa thường ngày tan biến, đó là sự phẫn nộ khắc cốt ghi tâm.
“Chuyện gì đang xảy ? Không các ngươi đê đập vấn đề ? Nếu vấn đề, tại sụp đổ?” Hắn ném mạnh quyển sổ trong tay lên cận vệ gần nhất.
Vị cận vệ dám thở mạnh. Lần đầu tiên, Bát hoàng tử ôn hòa thường thấy nổi cơn thịnh nộ với thuộc hạ. Từ đến nay, Tuyên Ly luôn khéo léo khống chế cảm xúc, dù trong lòng hận đến thấu xương, mặt vẫn thể tươi như gió xuân đối đãi với kẻ địch. Giờ phút , ai rõ nội tâm Tuyên Ly đang căm tức đến mức nào.
Vì xảy đúng thời điểm !
Công đức của sắp viên mãn, danh vọng trong dân chúng ngày càng vững chắc, Hoàng đế cũng thêm phần coi trọng. Chỉ cần thêm một chút công lao nữa thôi, xu thế chính sự trong triều sẽ càng thêm rõ ràng. Một bộ phận lớn thần tử hiển nhiên sẽ thức thời quy phục trướng . Kể từ đó, nhân lực trong tay càng dồi dào, những trù tính ắt sẽ càng quan trọng.
Những ngày qua, luôn dốc hết tâm lực chuyện đập chứa nước, tự tin hề chút sơ hở. Vì cứ ngay lúc , thất bại trong gang tấc!
Tuyên Ly vốn là kẻ chịu khuất phục. Sự việc chẳng khác nào một cái tát trời giáng mặt mắt thiên hạ. Dù bên ngoài tỏ vẻ khoan dung, nhưng kỳ thực ngạo mạn khó lường, thể dễ dàng nuốt trôi thất bại ?
Cơn thịnh nộ khó kìm nén. “Gọi Lý An đến đây cho !” Hắn chợt nhớ điều gì, vội dặn dò: “Mau tìm trông chừng kỹ lưỡng tên hòa thượng , áp giải qua đây.”
Thuộc hạ lĩnh mệnh rời .
Chỉ trong một đêm, phong thế chuyển dời. Bát hoàng tử vốn dân chúng trăm họ ca tụng là minh thần võ, công trị thủy, giờ đây bỗng chốc trở thành kẻ bất tài thủ cựu, hại mấy ngàn sinh mạng bách tính, còn bất kính với cao tăng.
Đập Ba Xương sụp đổ , nhà cửa vùng hạ du đổ nát xiêu vẹo. Nếu đêm hôm , Thành thủ Triệu Nghị của phủ Tướng quân cùng với Quan Lương Hàn từ biên cương khải trở về, kịp thời dốc sức dẫn bách tính rời khỏi, e rằng bao nhiêu sinh mạng vô tội nước lũ hủy diệt.
Dân chúng tán dương binh sĩ Triệu gia và Quan gia quả là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn. Lập tức, uy danh của họ dân chúng kinh thành kính phục và yêu mến.
Còn vị đại sư Tuệ Giác, "một lời thành sấm" tiên đoán đập Ba Xương sắp sụp, cũng đời coi như Thần sống. Ai thể ngờ, vài ngày mưa trong kinh thành ngớt, thậm chí gần như tạnh hẳn, thế mà sáng sớm nay, một trận đại vũ bất ngờ trút xuống. Nếu nhờ Triệu gia và Quan gia kịp thời cứu viện, kinh thành tất thêm mấy nghìn oan hồn.
Làn sóng tin tức lan truyền từ đường lớn đến ngõ nhỏ, tới tận phủ các quý nhân, bao trùm khắp kinh thành Đại Cẩm, cuối cùng truyền đến tai vị Thiên tử chí tôn triều đình.
Phe phái ủng hộ Ngũ hoàng tử nhân cơ hội , kịch liệt công kích cách hành xử của Bát hoàng tử. Tấu chương của quan Ngự sử vạch tội Tuyên Ly bay như tuyết rơi đến ngự án của Hoàng đế.
sự tình vẫn dừng ở đó.