Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không khí sáng sớm ở thôn trang vô cùng trong lành, từng chú chim sẻ cánh xám đang đậu cành cây mổ thức ăn. Có lẽ đêm qua tuyết rơi, nên bây giờ ánh nắng mặt trời hiện càng thêm trong sáng thanh khiết, cây cỏ khoác lên một tầng tuyết đọng dày đặc, khắp nơi đều mang đậm bầu khí năm mới.

Tưởng Nguyễn thức dậy sớm. Sau khi dùng điểm tâm đơn sơ, nàng lập tức cùng Liên Kiều dạo trong vườn lê. Hiện giờ vẫn lúc lê nở hoa, vì mỗi cây đều cành lá xum xuê phủ đầy tuyết trắng. Liên Kiều chút tiếc nuối: “Vẫn tới mùa hoa nở. Phải chờ đến lúc thời tiết ấm hơn chút, tất cả hoa lê đều bung nở, lúc đó ngắm mới là cảnh sắc tuyệt trần.”

Tưởng Nguyễn nhạt. Những đóa hoa nhỏ bé chẳng qua cũng chỉ là tranh đua nở trong chốn phàm tục mà thôi. Kiếp , lúc nàng còn sống trong cung từng thấy vô vườn lê khoác áo gấm. Chỉ cần gió xuân thổi qua một đêm, bách hoa ở đó đều đua nở rộ, nào chỉ hoa lê, còn mẫu đơn kiêu sa, thụy liên thanh cao, phù dung e ấp, nguyệt quý dịu dàng… Trong cung trăm ngàn loài hoa đua khoe sắc rực rỡ. Đáng tiếc, cảnh sắc tráng lệ đều chỉ một nàng ngắm ; nàng từng nghĩ, sẽ cùng nàng ngắm hoa nở hoa tàn mãi mãi. mãi đến tận lúc c.h.ế.t nàng mới phát hiện, đó chỉ là một âm mưu giả dối, chỉ là một cảnh tượng huyền ảo tạo cho nàng thấy.

Những đóa hoa cũng tựa như cuộc đời của nàng , thì vẻ xinh rực rỡ, nhưng đến thời điểm mục nát thì ngay cả đến nơi che chở cũng . Chúng rơi rụng xuống mặt đất dần dần trở thành tro bụi, chỉ còn chút mùi hương thoang thoảng, thật sự là cay đắng đến tột cùng.

Liên Kiều phát hiện ánh mắt Tưởng Nguyễn chút nặng nề, đang trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì. Nàng thấy vẻ mặt tiểu thư tràn đầy sự mỏng manh và đau thương, trong lòng kinh hãi, lo lắng gọi: “Tiểu thư?”

Tưởng Nguyễn phục hồi tinh thần, lắc đầu: “Không , thôi.”

Hai nghỉ chân. Họ chú ý, ở đám cây cối rậm rạp phía lưng, một nam tử sớm ẩn ở đó từ lâu.

Người nọ vận y phục dài màu xanh nhạt bằng tơ lụa, viền vạt áo thêu chỉ vàng óng ánh. Khoác bên ngoài là chiếc áo choàng mỏng thêu hình chuỗi ngọc năm màu tinh xảo. Đôi giày màu xanh thẫm, cả hiện vẻ giàu sang phú quý bất phàm. Đôi mắt chằm chằm bóng dáng Tưởng Nguyễn, tràn đầy vẻ si mê đến ngây dại.

Người chính là Trần Chiêu, con trai của Trương Lan.

Ngày thường Trần Chiêu thích ngủ nướng mấy gốc cây lê. Hôm nay cũng như thường lệ, bỗng nhiên thấy giọng chuyện của nữ tử, với chẳng khác nào mèo con ngửi thấy mùi thơm của cá. Hắn lập tức sang nơi tiếng , nào ngờ thấy hóa ngây ngẩn.

Nàng vẫn vận trang phục như hôm qua, nhưng Bạch Chỉ búi tóc , mà chỉ dùng một ít tóc đầu kết thành kiểu hoa phù dung, phần tóc còn buông lơi tùy ý khoác lên vai. Kiểu tóc tuy khiến nàng trông trưởng thành hơn vài phần, nhưng cũng càng thêm phần xinh , thoát tục.

Vườn lê kịp nở hoa, nhưng lớp tuyết đọng nặng trĩu đầu cành tựa như vạn đóa hoa lê đang bung nở. Thế nhưng, làn da trắng ngần của Tưởng Nguyễn còn trắng hơn cả tuyết, gương mặt trong trẻo, tinh khiết hơn cả hoa lê . Biểu cảm nàng lạnh nhạt, ánh mắt thờ ơ lướt qua những cành cây phủ bạc, tựa như dòng suối mát lạnh, dịu dàng chảy tâm khảm kẻ si mê, lập tức khơi gợi lên những d.ụ.c vọng nguyên thủy nhất. Vì cách quá xa nên Trần Chiêu giọng của nàng, nhưng thể tưởng tượng sự trong trẻo động lòng của giọng . Nàng ngẩng đầu lên những bông tuyết đầu cành, để lộ cái cổ xinh tựa thiên nga.

Trần Chiêu nuốt nước miếng, ánh mắt dán chặt lên thể thon gầy của Tưởng Nguyễn ở phía xa. Áo bông quá mức rộng rãi, che giấu vòng eo yểu điệu của nàng. Tuy rằng nàng tuổi lớn, qua vẫn là hình của một tiểu cô nương, song hoạt sắc sinh hương, linh động vô ngần. Cứ như thể nét tinh tế và cử chỉ quyến rũ của một nữ tử trưởng thành, cùng với vẻ non nớt, thơ ngây của một tiểu nữ hài, đều hội tụ nàng. Lúc hề , một cơn bạo bệnh, Tưởng Nguyễn thoát tục đến kinh ngạc nhường , quả thật là vưu vật trời sinh.

Mỹ nhân kiểu , nếu như thể trở thành vật sở hữu của , cùng điên cuồng hàng đêm, thật sự là một chuyện vô ngần. Vẻ mặt Trần Chiêu bất định, đang nghĩ đến chuyện gì, lặng yên tại chỗ chìm suy tư.

Liên Kiều cách đó xa cũng thấy bóng dáng Trần Chiêu, sắc mặt trầm xuống, trầm giọng . “Tiểu thư, chúng nên hồi phủ sớm. Trong vườn kẻ đắn, cẩn thận kẻo rước lấy phiền toái.”

Tưởng Nguyễn theo ánh mắt của Liên Kiều sang, cong môi nhẹ. “Ân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-11.html.]

Trần Chiêu đang đắm chìm trong vẻ của Tưởng Nguyễn, bất ngờ trông thấy tiểu mỹ nhân mỉm về phía . Nụ ẩn chứa hàm ý sâu xa, chút ngây thơ e thẹn như một tiểu nữ hài nên , mà chỉ một vẻ cám dỗ nhàn nhạt, tựa như hương hoa quỳnh thoang thoảng, ngắn ngủi thanh cao, nhưng mê hoặc đến mức quyến rũ của màn đêm.

Trần Chiêu nhịn mà ngây dại, cho đến khi hai Tưởng Nguyễn khỏi vườn lê, vẫn thể hồn khỏi nụ đầy kinh diễm đó.

Chuyện nhanh Tưởng Nguyễn và Liên Kiều ném đầu còn để tâm. Cuộc sống yên qua ba ngày. Trong ba ngày , mỗi ngày Tưởng Nguyễn đều dạo trong thôn trang. Thỉnh thoảng nàng cũng chạm mặt Trần Chiêu, thật bất ngờ là Trần Chiêu so với ngày xưa đắn hơn nhiều, hề giống con ruồi bu bám tha như lúc . Lúc Liên Kiều mới cảm thấy yên tâm. cũng chuyện thể lo, đó là thời gian cần giao nộp khăn thêu sắp đến , Tưởng Nguyễn thêu một chiếc nào cả.

Sau khi Tưởng Nguyễn rơi xuống nước, tạm thời Trương Lan chuyện thêu khăn, chỉ hoãn việc thêu thùa một chút mà thôi. Vài ngày Trần Phương cố ý đề cập tới, khiến Liên Kiều và Bạch Chỉ cảm thấy khó khăn.

Bây giờ Tưởng Nguyễn vẫn còn khỏe hẳn, dĩ nhiên hai bọn họ thể để Tưởng Nguyễn chuyện , chỉ là Tưởng Nguyễn thêu cũng , nhưng cũng cho hai bọn họ thêu.

“Tiểu thư,” Liên Kiều cau mày, Tưởng Nguyễn đang tựa cửa sổ sách, bất đắc dĩ . “Sắp đến thời hạn nộp khăn thêu , cớ vẫn ung dung tự tại đến ?”

“Không cần bận tâm.” Tưởng Nguyễn ung dung lật sang trang sách khác.

“Sao thể lo lắng ?” Liên Kiều khổ sở . “Nếu chúng giao đủ khăn thêu, bọn họ nhất định sẽ lấy cớ mà cắt giảm chi phí sinh hoạt của tiểu thư thêm nữa.”

Tưởng Nguyễn thở dài, khép quyển sách tay. Ban đầu lúc nàng mới tới thôn trang mang theo ba rương đồ, một cái chứa quần áo, một cái để đồ trang sức bằng bạc, cái còn để sách vở. Đó là đồ mà mẫu để cho nàng, vốn tưởng rằng mang theo bên để tưởng niệm, ai ngờ tiến ổ sói. Cả nhà Trương Lan đều tham lam, công khai trộm lén lút cướp, cuối cùng chỉ còn một rương đồ mang , mà cái rương đó chỉ sách vở.

“Không cần chờ đến khi bọn chúng phát bạc. Chúng nên chuẩn hồi phủ .” Tưởng Nguyễn khẽ vuốt ve dòng chữ lớn phong thư. “Cứ yên tâm.”

Liên Kiều nhíu mày, còn gì đó, thì thấy Bạch Chỉ đẩy cửa . “Tiểu thư, Phương cô nương đến .”

Liên Kiều sững sờ, lưng Bạch Chỉ xuất hiện một bóng dáng hồng nhạt. Trần Phương . “Tiểu thư.”

Hôm nay, nàng vận áo khoác hồng thêu hình hồ điệp, bên trong là chiếc váy cùng màu điểm xuyết sắc trắng, chân mang giày da đỏ. Trên đầu búi Lưu Vân kế, đeo đôi khuyên tai vàng hình đóa hoa nặng trịch, trâm cài tráng men trắng ngọc bích xen lẫn tơ vàng lộng lẫy.

Liên Kiều khẩy, ánh mắt ngập tràn khinh thường khi Trần Phương. Từ đầu đến chân ả , tất cả đều là đồ dùng của Tưởng Nguyễn. Chẳng ngờ ả vứt bỏ hết thể diện , mới thể công khai đeo những vật mà xuất hiện mặt chủ nhân đích thực. Quả nhiên xứng danh là kẻ trộm cắp.

Tưởng Nguyễn chống tay lên cằm, khẽ nhạt một tiếng. Bọn chuột bọ sống c.h.ế.t gần đây càng lúc càng ngang ngược, càn. , là món nợ, phàm những gì nuốt , đến cuối cùng đều nôn sạch sẽ, chẳng sót chút nào.

 

Loading...