Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau độ một nén nhang, Tưởng Tín Chi dẫn Tưởng Nguyễn trở về mà hề tổn hao chút nào, bỏ Tưởng Quyền giận đến mức mặt mày tái mét. Dẫu Tưởng Quyền tức giận đến , thì hôm nay Tưởng Tín Chi lập đại công, tính khí cũng trở nên cương liệt hơn nhiều, còn là kẻ thể dễ dàng gây khó dễ như xưa.

Tưởng Tố Tố còn thêm, cố tình châm chọc một phen: “Phụ , xem Đại tỷ…”

“Câm miệng!” Tưởng Quyền đang bừng bừng cơn thịnh nộ, dáng vẻ yếu ớt chẳng nên trò trống gì của Tưởng Tố Tố càng thấy bực bội hơn. Lão quát: “Trên mang theo khí tức dơ bẩn thì đừng chạy loạn khắp nơi nữa! Mau trở về viện của ngươi !” Nói đoạn, lão trợn mắt hung dữ liếc Tưởng Siêu một cái, phẩy tay áo bỏ .

Tưởng Tố Tố ngỡ ngàng bóng Tưởng Quyền khuất dần, trong mắt Tưởng Siêu nhanh chóng xẹt qua một tia hận ý sâu sắc. Hai bọn họ im lặng một lời, nhưng ngay lúc đó, lòng căm hận Tưởng Tín Chi và Tưởng Nguyễn đạt đến tột cùng.

Sau một đêm yên bình vô sự, sáng sớm hôm , Lộ Châu bưng bánh hoa hồng từ ngoài bước , lẩm bẩm: “Mưa nhỏ hơn nhiều , xem chừng sắp tạnh.”

Trên gương mặt Lộ Châu ẩn hiện vài nét lo âu. Nàng hiểu chút ít về việc Tưởng Nguyễn đang định , nếu hôm nay mưa tạnh, e rằng sẽ thuận lợi.

Tưởng Nguyễn mỉm , ngoài cửa sổ. Mưa xuân vẫn còn giăng mắc, li ti như tơ mảnh, giọt nước đổ xuống từ mái hiên cũng chậm nhiều. Không khí trở nên dịu nhẹ, khác hẳn với vẻ mây đen trùng điệp của những ngày . Xem chừng chỉ cần thêm vài ngày nữa, mưa sẽ tạnh, trời sẽ trong xanh quang đãng.

Liên Kiều dâng chén chè tuyết yến nấu xong cho Tưởng Nguyễn, khẽ nhắc: “Vẫn tới thời cơ, tiểu thư hãy đợi thêm chút nữa.”

Tưởng Nguyễn đón lấy chén chè tuyết yến, nhấp một ngụm nhỏ. Những ngón tay nàng vô thức khẽ gõ lên mặt bàn, dường như đang tính toán điều gì đó.

Thoạt tưởng chừng trời quang mây tạnh, nhưng thực tế, trận mưa lớn sắp tới, gió cũng sẽ nổi lên dữ dội.

Quan coi đê đập Ba Xương lau mồ hôi, ân cần chạy tới chạy lui, ngừng nịnh bợ vị Điện hạ tôn quý mặt. “Thế nước khống chế, đê đập cũng vô cùng kiên cố. Nhìn mấy ngày nay, e rằng mưa cũng sắp tạnh, chẳng bao lâu nữa trời sẽ ráo. Chuyện trị thủy , tất cả đều nhờ công lao của Bát điện hạ và Lý thiếu gia.”

Tuyên Ly ôn hòa, đáp lời: “Chẳng qua cũng chỉ là việc nên mà thôi.”

Khuôn mặt tươi của quan coi đập như bông hoa cúc, càng thêm rạng rỡ. “Điện hạ quá khiêm tốn. Tính mạng lê dân bách tính quanh đập chứa nước đều trong tay . Đại Cẩm một vị đại nhân một lòng vì dân như Điện hạ, quả thực là phúc của trăm họ. Đợi chuyện lắng xuống, hạ quan nhất định sẽ tấu lên triều đình, công trạng của Điện hạ thiếu một chữ.” Hắn là kẻ khéo léo, ai cũng Thái tử đương kim sủng ái, hôm nay khả năng tranh đoạt vị trí nhất chính là Bát Hoàng tử và Ngũ hoàng tử. Mặc dù Ngũ hoàng tử tệ, nhưng thể bì kịp với quyền thế của sinh mẫu Bát Hoàng tử mặt Bệ hạ.

Càng nghĩ, phần thắng của Bát Hoàng tử vẫn lớn hơn một chút. Hôm nay Tuyên Ly lập công trong việc , nhân cơ hội lấy lòng. Nếu coi trọng, con đường quan về há chẳng là thuận buồm xuôi gió ? Nghĩ đến đây, nụ của càng thêm chân thật.

Tuyên Ly nở nụ tựa tắm trong gió xuân, phủ nhận cũng chẳng đáp lời. Trên đê nước nhiều dân chúng đến xem náo nhiệt. Những ngày trị thủy, Tuyên Ly dốc hết sức , bách tính đều thấy rõ. Đối với vị cao hạ việc , họ kính sợ cảm kích. Dân chúng luôn là những dễ mãn nguyện nhất. Cộng thêm việc quan quản lý đập nước tâng bốc công đức của Tuyên Ly đến mức khoa trương quá lố, vì bách tính càng thêm cảm kích và mang ơn .

Đón nhận ánh mắt kính yêu của trăm họ, khóe môi Tuyên Ly nhếch lên cao hơn. Trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia đắc ý. Không hiểu , nụ qua mắt dân chúng trở nên thiết hơn. Nhìn vị Bát điện hạ ôn hòa tuấn mỹ, tài đức song mà dân gian ca ngợi , diện mạo cao quý, họ càng rối rít ca ngợi công lao của .

Lý An bên cạnh Tuyên Ly vẫn giữ vẻ mặt âm u trầm tĩnh như cũ, nhưng chính vì vẻ mặt càng nổi bật sự bình dị, gần gũi của Tuyên Ly.

Đang lúc hồ chứa nước rối rít ngợi ca, bỗng một thanh âm lạc điệu vang lên: “Tai họa! Tai họa lớn!”

Thanh âm , trong khung cảnh tràn ngập lời tán tụng, tuy chói tai nhưng hết sức rõ ràng. Chân mày Tuyên Ly hiếm thấy mà nhíu , đầu về nơi phát tiếng đê.

Mọi thấy lời cũng dần dần im bặt. Chỉ thấy trong đám đông, một tăng nhân mặc áo cà sa vàng chậm rãi bước tới. Diện mạo hiền lành, áo bào sạch sẽ vương hạt bụi, mỗi khi cất bước phảng phất như một đóa bạch liên mà Phật tổ tọa hạ, ẩn chứa sự thần thánh và thiêng liêng.

Trong đám kẻ nhận , thốt lên: “Đây chẳng là đại sư Tuệ Giác ? Vì Đại sư Tuệ Giác đến nơi ?”

“Quả đúng là Đại sư Tuệ Giác! Chính là vị thánh tăng ở Kinh thành, tài tiên đoán cực kỳ chuẩn xác!”

“Lời Đại sư Tuệ Giác mới ý gì?”

Tuyên Ly cùng Lý An chằm chằm vị khách mời mà đến . Hiện nay thanh danh của Tuệ Giác đang nổi như cồn trong giới quý tộc Kinh thành, nhất là những tín đồ Phật giáo, đều vị tăng nhân quả thực vài phần bản lĩnh. Tuyên Ly và Lý An đều là tin Thần Phật, đối với quỷ thần vốn chẳng hề sợ hãi. Ánh mắt Tuệ Giác cũng khác gì những tên lừa gạt thông thường.

Tuệ Giác chắp tay ngực: “A Di Đà Phật. Đêm qua bần tăng gieo một quẻ, quẻ tượng hiển thị: long khí ở hướng Tây va chạm, rồng nước ngẩng đầu. E rằng sẽ mưa lớn sắp xảy , nguy cơ càng thêm nguy nan, đê đập sợ rằng nguy cơ sụp đổ.”

“Cái gì?” Một đàn bà ôm con trong lòng nhất thời hoảng loạn, lắp bắp: “Đại sư thật ư?”

Tuệ Giác chắp tay ngực, gật đầu.

Tuyên Ly mang theo Lý An chậm rãi bước tới phía Tuệ Giác. Vừa đến nơi, Tuyên Ly liền ôn hòa: “Lời Đại sư là sự thật chăng?”

“Người xuất gia dối.” Tuệ Giác thản nhiên đáp.

Tuyên Ly cùng Lý An liếc . Lý An đột nhiên chằm chằm Tuệ Giác: “Đại sư, ngài tiếp theo nên thế nào?”

“Tai họa cận kề, nguy cơ đến nơi. Tính mạng hơn ngàn bách tính ở hạ lưu đập chứa nước chuyện đùa. Trong đêm nay xin hãy đưa dân chúng ở hạ lưu rời khỏi, tìm nơi địa thế cao, tránh khỏi tai ương nước cuốn trôi.”

Lý An bật khẩy.

Tuyên Ly thấy Lý An , trong lòng cũng định . Biểu cảm vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong lời toát sự lạnh lẽo thấu xương: “Đại sư cũng rõ, hậu quả của việc nhiễu loạn dân tâm là gì ?”

Tuệ Giác nhàn nhạt đối diện ánh mắt của , tránh né cũng nhượng bộ. Thần thái càng thêm tinh khiết xuất trần như đóa bạch liên ban nãy.

Ban đầu, Tuyên Ly chỉ xem đây là một kẻ bịp bợm tầm thường, nhưng giờ đây thấy vị hòa thượng khí độ bất phàm, luôn miệng khuyên nhủ dẫn dắt bách tính rời khỏi hạ du, trong lòng khỏi dấy lên nghi hoặc. Y âm thầm nghĩ, đây ắt hẳn là do Ngũ hoàng tử phái tới, cốt là cướp công lao của y. Việc di dời nơi ở của bách tính chuyện nhỏ nhặt? Nếu quả thực theo, đến lúc đó mưa bão chẳng xảy , chỉ uổng phí công sức khuyên giải dân chúng, mà còn trong thiên hạ nhạo, y là kẻ tai mềm, tin theo lời sàm ngôn của yêu tăng.

Hắn chằm chằm dung mạo của Tuệ Giác, càng lúc càng thấy khó chịu. Khâm Thiên Giám (cơ quan chuyên trách về thiên văn, địa lý, phong thủy) tấu rằng điềm báo mưa sắp dứt. Công lao ở ngay mắt, Ngũ hoàng tử nhúng tay ? Lẽ nào xem những kẻ phụ tá bên cạnh Bát hoàng tử đây đều là kẻ ngu ngốc ?

“Đại sư Tuệ Giác cất lời như , liệu bằng chứng gì để chứng minh cho lời của ?” Tuyên Ly bình tĩnh hỏi.

Tuệ Giác cúi đầu chắp tay. “A Di Đà Phật, chuyện bói toán, quẻ tượng hiển lộ, bần tăng quả thực chứng cứ vật chất nào.”

“Không chứng cứ, chi bằng là đang dùng lời lẽ quái đản để mê hoặc lòng .” Tuyên Ly thản nhiên đáp. “Thủ đoạn của Ngũ hoàng tử quả đỗi vụng về, căn bản cần phí quá nhiều tâm trí để đối phó.”

“Đại sư là hạng như thế!”

, lời đại sư nay đều ứng nghiệm cả !”

“Lời của đại sư chắc chắn là sự thật!”

Vượt ngoài dự đoán của Tuyên Ly, đa phần bách tính trong đám đông đều nghiêng về phía Tuệ Giác. Y cất lời, chỉ khẽ nhíu mày. Ngũ hoàng tử thể mời một như , lẽ nào là dùng danh vọng của Tuệ Giác để bức bách y ban bố lệnh di dời ?

Trong lòng y lạnh. Đáng tiếc , Bát hoàng tử Tuyên Ly từ đến nay từng kẻ khác sắp đặt!

“Không bằng chứng mà dám ở đây phát ngôn bừa bãi. Đại sư, họa khẩu xuất họa tòng, xin Người thận trọng.” Tuyên Ly vẫn giải quyết việc một cách ôn hòa, nhằm bảo hình tượng nhân từ của y.

Tuệ Giác thở dài một tiếng thật dài. “Người đời đều ngợi khen thí chủ minh quyết đoán, lòng thiện vì dân. tính mệnh của mấy ngàn bách tính đập Ba Xương, chẳng lẽ đáng để thí chủ mạo hiểm mà ban một đạo lệnh ?”

Sắc mặt Tuyên Ly biến đổi. Ánh mắt của đám đông xung quanh còn tràn ngập sự kính yêu như thuở ban đầu, mà đó là sự hoài nghi, phẫn nộ cùng nghi kỵ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-108.html.]

Vị hòa thượng đang kích động lòng dân, cố tình khích bác những ủng hộ y!

Chưa đợi y mở miệng, Lý An quát lớn: “Yêu tăng đến từ chốn nào, dám lời lẽ lỗ mãng với Điện hạ! Người , mau bắt tên yêu tăng cho !”

Khóe môi Tuyên Ly khẽ nhếch lên một nụ thâm thúy. Rất nhiều chuyện y tiện mặt, Lý An thể . Giữ Lý An bên cạnh, chỉ vì tài trí hiếm của y, mà còn bởi Lý An là một cao thủ thấu rõ lòng .

Khi tinh thần đám đông đang kích động mạnh mẽ, Tuyên Ly đúng lúc mở lời: “Đại sư là xuất gia, bổn điện hạ sẽ vô lễ với tu hành. Chẳng qua, Đại sư xằng bậy như thế, e rằng sẽ ảnh hưởng đến trị an kinh thành. Ta sẽ tìm cho Đại sư một nơi an trí, tiên hãy nghỉ ngơi vài ngày. Chờ mưa tạnh, Đại sư về cũng muộn.”

Tuệ Giác cúi đầu . “A Di Đà Phật, bần tăng chỉ là trần mắt thịt, dù c.h.ế.t cũng tiếc. Chẳng qua, mấy ngàn bách tính hạ du, nhất là nên dời ngay trong đêm nay, nếu ắt sẽ nguy hiểm đến tính mệnh.”

Trong mắt Tuyên Ly lóe lên một tia sáng sắc lạnh, nhưng giọng vẫn ôn hòa: “Bổn điện hạ hạ lệnh, từ hôm nay, dân chúng tại hạ du đập chứa nước phép rời dù chỉ nửa bước. Kẻ nào tự ý rời khỏi, xem như loạn, sẽ c.h.é.m đầu thị chúng.”

Đạo lệnh mang ý chí quyết đoán, cho phép khác phản kháng.

Đến nay thế nước định. Nếu những lời xằng bậy của vị hòa thượng nhiễu loạn lòng dân đang yên , thì đối với những công tích mà y dày công tạo dựng bấy lâu, sẽ là vô cùng bất lợi.

Tuệ Giác nhàn nhạt thẳng y, ai thấy tấm lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh bên lớp tăng bào rộng thùng thình.

Trải qua một đêm trằn trọc cân nhắc, rốt cuộc khi bình minh ló rạng, đưa quyết định cuối cùng.

Điều kiện Tưởng Nguyễn đưa quá đỗi hấp dẫn, bởi lẽ tất cả trong thiên hạ ngược xuôi bận rộn chung quy cũng đều vì lợi ích. Nếu như thật sự nhờ việc mà con trai thể chữa khỏi bệnh, đây chẳng khác nào một khoản lợi lộc khổng lồ.

kẻ Tưởng Nguyễn rốt cuộc là ai, nhưng dựa những chuyện xảy , tiểu cô nương lợi hại đến , thì ắt hẳn hề tầm thường. Cho dù đối thủ là Bát hoàng tử quyền thế, nhưng phú quý từ đến nay đều sinh từ nguy hiểm. Huống hồ, đây là cơ duyên phú quý cực kỳ to lớn.

Tuệ Giác từ một nơi nhỏ bé như Du Châu, một đường đến kinh thành, hành nghề lừa gạt mấy chục năm mà từng mắc sai sót. Thứ nhất là bởi hiểu chút ít kinh Phật, thứ hai là vì mánh khóe bịp của cực kỳ cao minh. Song, điều quan trọng nhất vẫn là sự táo bạo và thận trọng song hành. Thật giả đan xen, giả giả thật thật, cho dù là cùng nghề vô cùng tinh thông cũng khó phát hiện sơ hở nào của .

hôm nay, khi trực tiếp diện kiến trong hoàng tộc, trong lòng vẫn tránh khỏi dấy lên chút lo sợ, nghi ngại. Dẫu , kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ cuối cùng vẫn giúp giữ vẻ mặt bình thản. Hắn càng lời nhân từ, Tuyên Ly càng cảm thấy trong lòng quỷ. Tuyên Ly chấp nhận đề nghị của , nhưng mục đích của , cũng đạt .

Tưởng Nguyễn từng nhắc nhủ, Tuyên Ly là kẻ trọng thanh danh, theo đuổi sự mỹ trong việc. Trước mắt quần chúng, y tất nhiên sẽ dùng hình pháp nặng nề với Tuệ Giác, e rằng sẽ khiến bách tính phẫn nộ. Cho dù thực sự trừng trị, đó cũng là việc của ba ngày . , liệu ba ngày nữa, Tuyên Ly còn cơ hội để thi hành sự trừng phạt đó ?

Thành bại chỉ dựa nước cờ . Tuệ Giác khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, chắp tay ngực, thêm lời nào nữa, theo thị vệ của Lý An rời .

Giờ đây, trong mắt đám đông vây quanh đập chứa nước còn chút kính trọng nào, chỉ còn sự hoang mang sợ hãi. Họ bắt đầu bàn tán xôn xao về khả năng đập chứa sẽ sụp đổ ba ngày, khiến lòng nhất thời rối loạn. Tuyên Ly thấy lòng phiền muộn, chẳng hiểu vì nảy sinh một dự cảm bất an mơ hồ. Y liếc Lý An. Lý An hiểu ý, lập tức sa sầm nét mặt quát: “Không rõ lời Điện hạ phán ? Chớ lời đồn mà gây náo loạn! Trong vòng ba ngày, ai dám rời một bước, lập tức trị tội!”

Lý An hề bày vẻ ôn hòa nhã nhặn như Tuyên Ly. Sắc mặt vốn u ám, cộng thêm giọng âm trầm, quả thực càng giống hung thần. Dân chúng nhất thời sợ hãi im bặt. Tuyên Ly phất tay áo, : “Hồi phủ thôi.” Vị quản lý trông coi đập nước vốn sợ đến mặt cắt còn giọt máu, vội vàng khúm núm theo, cúi đầu khom lưng đưa tiễn suốt dọc đường.

Mặc dù đám vẫn còn cảm thấy rối bời, nhưng vì mệnh lệnh nghiêm khắc của Lý An, binh sĩ canh gác xung quanh, nên dù bất an họ cũng nhanh chóng giải tán, ai đường nấy. Đợi khi tản hết, hai vẫn nguyên tại chỗ. Một vận hắc y, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đang trầm tư đập chứa.

Người bên cạnh, rõ ràng là một thị vệ, mở lời : “Chủ tử, Cẩm Nhất Cẩm Nhị điều tra, đê đập hề vấn đề.”

Tiêu Thiều đáp: “Cẩn thận động tĩnh bên .” Đê đập vấn đề, cũng do , nhưng nàng mưa sẽ đột nhiên lớn hơn. Hắn về phía xa xăm, hàng mi dài buông xuống, che thâm ý sâu sắc trong ánh mắt.

“Đi thôi.”

Bên trong Tưởng phủ, Lộ Châu hưng phấn báo cáo tin tức thăm dò : “Tiểu thư, Đại sư Tuệ Giác mặt, Bát hoàng tử đưa . Liệu khai chúng ?”

“Sẽ .” Tưởng Nguyễn .

Liên Kiều và Bạch Chỉ đều lộ vẻ lo lắng. Chỉ Tưởng Nguyễn thong thả : “Tuyên Ly kẻ thâm sâu khó lường, tính đa nghi, tất nhiên sẽ xử lý Tuệ Giác nhanh đến . Cho dù y thực sự hạ thủ, Tuệ Giác cũng phân rõ nặng nhẹ. Nếu chịu nổi, sẽ thành một bộ xương tàn; nếu chịu đựng , thì chính là phú quý ngập trời. Hắn là thông minh, tự nhiên nên lựa chọn thế nào.” Quả thực, ở kiếp , Tuyên Ly khống chế Tuệ Giác tiến triều đình. Địa vị của Tuệ Giác khi cũng chẳng hề thuận buồm xuôi gió, đa phần trong triều đều phản đối, trong lúc đó cũng đả kích dù ngấm ngầm công khai, nhưng cùng Tuệ Giác vẫn vươn lên giữ vị trí Quốc sư. Một như , hôm nay tuy thiếu chút gan , nhưng tâm tính kiên cường phi thường.

Ở kiếp , mượn mũi tên của Tuyên Ly để nhắm chính y, chẳng sẽ càng hơn gấp bội ?

Ánh mắt nàng bỗng nhiên chuyển lạnh. Lộ Châu chú ý tới, tiếp: “Tiểu thư, còn một chuyện nữa, đường nô tỳ gặp Ngũ di nương, nàng hôm nay Lão gia nhận một phong thư, gả tiểu thư phủ Tể tướng… Gả cho Lý đại thiếu gia. Hình như Lão gia đang chuẩn gửi bái qua bên đó.”

“Hoang đường!” Liên Kiều nhịn thốt lên. “Hiện nay Tiểu thư mới mười một tuổi, phàm là gia đình quan bình thường, cũng tuyệt đối sẽ vội vã gả đích nữ ngoài sớm đến thế!”

Tưởng Nguyễn mỉm . Tưởng Quyền nhận thư đưa quyết định , Lý An vốn thích sự tra tấn chậm rãi, nên chuyện hiển nhiên chủ ý của . Có lẽ là Lý đại thiếu gia bệnh liệt giường tỉnh , chuẩn báo thù chăng? Tai họa đáng lẽ dành cho khác nay về, e rằng con Tưởng Tố Tố cầu còn chẳng .

“Tiểu thư, tuyệt đối thể.” Bạch Chỉ lo lắng . “Sao hỏi Đại thiếu gia, , hỏi Lão thái gia một chút xem ?”

“Gấp gì chứ?” Tưởng Nguyễn ung dung . “Dù , kẻ đó cửa Lý gia, cũng xem cái mệnh đó .”

“Bái sắp đưa qua đó !” Bạch Chỉ vội vàng kêu lên. “Lão gia vốn lòng độc ác như , hận thể đẩy tiểu thư Nhị tiểu thư nhảy chỗ c.h.ế.t , của Nghiên Hoa uyển càng mừng rỡ. Tiểu thư lo liệu cho bản một chút chứ!”

Tưởng Nguyễn dáng vẻ lo lắng của nàng, đột nhiên nhạt một tiếng. “Không tin ư? Đánh cược một ván thì ?”

Bạch Chỉ sững sờ.

“Ta cược rằng ba ngày , Tưởng Quyền sẽ lóc cầu xin, thu hồi bái về.” Nàng .

Giờ phút , bên trong Nghiên Hoa uyển, khí ảm đạm mấy ngày tan biến, đó là vẻ hòa thuận vui vẻ khác thường.

Tưởng Tố Tố rúc lòng Hạ Nghiên, hỏi: “Nói như , Tưởng Nguyễn sẽ lập tức gả cho tên phế nhân Lý Dương ?”

Hạ Nghiên liếc trách nàng một cái: “Con nhỏ giọng một chút.” Mặc dù , mặt bà cũng giấu vẻ vui mừng. “ . Lý gia vốn là nơi đơn giản, nếu như nàng bước chân đó, cũng chẳng khác nào kỹ nữ thanh lâu. Lý đại thiếu gia …” Bà ý thức điều gì, đột nhiên ngừng lời, thoáng qua Tưởng Tố Tố.

Mặc dù Tưởng Tố Tố thấu hiểu chuyện nam nữ, đến cùng cũng đoán đôi điều từ lời của Hạ Nghiên. Nàng chẳng hề thẹn thùng, ngược nở nụ thỏa ý. “Thật ? Nàng hại con và ca ca thành nông nỗi , khiến cho Ngoại tổ phụ nảy sinh hiềm nghi với chúng , còn hoành hành ngang ngược trong phủ, giữ cho nàng một mạng, há chẳng quá ưu ái cho nàng ?”

“Nàng phủ Tể tướng , sống bằng c.h.ế.t là điều tất yếu.” Hạ Nghiên lạnh lùng . “Lý Dương hận nàng thấu xương, nàng thể chiếm chút lợi lộc nào? Đến lúc đó cho dù con dẫm nàng gót giày, cũng chẳng ai dám phản đối nửa lời.”

Đôi mắt xinh của Tưởng Tố Tố lóe lên một tia sáng, dường như cực kỳ khoái chí, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nàng cất lời. “Vậy Tưởng Tín Chi thì ? Nếu như ca ca chuyện , e rằng sẽ dễ dàng bỏ qua.”

“Ta và phụ con quyết định tiên gạt chuyện , chờ thu thập xong cái tiểu tiện nhân , trừng trị cũng muộn.” Hạ Nghiên vuốt ve đầu của Tưởng Tố Tố. “Tố nhi, kẻ nào thương tổn con, nương nhất định sẽ khiến kẻ đó trả cái giá gấp trăm nghìn .”

Tưởng Tố Tố ngoan ngoãn gật đầu, tựa trong n.g.ự.c Hạ Nghiên, trong mắt lóe lên một tia ác độc nhanh chóng biến mất.

Tưởng Nguyễn tỏ vẻ chăng nữa, hôm nay đương gia chủ mẫu của Tưởng phủ vẫn là mẫu của nàng , bên còn một Tưởng Quyền quyền uy. Phó tướng thì như thế nào, quân công thì , phụ Tưởng Nguyễn gả cho phế nhân, nàng sẽ gả ! Để cho nàng phủ Tể tướng vẫn là thành cho nàng , hôm nay bái đưa đến phủ Tể tướng. Tưởng Quyền quyết tâm dùng Tưởng Nguyễn để đổi lấy sự giao hảo cùng Lý gia. Lần , Tưởng Nguyễn chạy cho thoát!

“Nương, bây giờ con thấy bộ dáng bi t.h.ả.m gả phủ Tể tướng của Tưởng Nguyễn.” Tưởng Tố Tố .

“Sẽ nhanh thôi.” Bên môi Hạ Nghiên xuất hiện một nụ âm trầm. “Thiếp bái đưa qua, thời gian cũng do phụ con và Lý tể tướng sắp đặt. Lý Dương hận Tưởng Nguyễn thấu xương, nguyện vọng trong lòng là tra tấn nàng hẳn sẽ càng thêm mãnh liệt. Theo thấy, sẽ nhanh chóng cưới Tưởng Nguyễn về phủ. Ta cũng sẽ nhân cơ hội chuyện một chút với phụ con, để tránh đêm dài lắm mộng.” Giọng từ tốn mà âm u. “Chẳng qua, là lệnh của cha lời của bà mai, dù đêm nay dài đến mấy, ắt cũng sẽ là một đêm vô mộng vô mị.”

 

Loading...