Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường hồi phủ, Bạch Chỉ và Liên Kiều dám cất lời, cho dù trong lòng muôn vàn nghi vấn, nhưng vẫn dám mở lời hỏi.
Tưởng Nguyễn khẽ tựa đầu song cửa xe ngựa, nhắm nghiền hai mắt. Dưới mắt nàng hiện lên quầng thâm nhàn nhạt, rốt cuộc vẫn thể che giấu vẻ mệt mỏi.
Hôm nay dụng tâm dẫn dắt Tuệ Giác, ngày mai hành động , chỉ còn xem sự dũng cảm của . Càng dám liều , thì thể nhận lợi ích càng lớn từ ván cờ sinh tử .
Ở kiếp , Tưởng Nguyễn nhớ rõ chính là ba ngày , trận mưa tưởng chừng ngớt bỗng chốc đổ xuống như trút. Đập Ba Xương vốn là đập chứa nước lớn nhất trong kinh thành, những ngày qua sự quản lý của Tuyên Ly căn bản hề vấn đề gì. thể tính trời, chính sáng sớm ba ngày , đập Ba Xương ầm ầm vỡ tung, lượng nước khổng lồ trong khoảnh khắc hóa thành hồng thủy cuồn cuộn. Bách tính sinh sống ở hạ lưu đập chứa nước một ai sống sót, bộ khu vực xung quanh đập chứa nước biến thành một vùng biển mênh mông.
Lúc đó tuy rằng chuyện xảy tay Tuyên Ly, nhưng cân nhắc đến việc lúc trị thủy công, huống hồ đây là thiên tai, nguyên nhân do con gây . Bấy giờ Hoàng thượng cũng trừng phạt quá nặng. Chỉ là về , lúc Tuyên Ly ở trong cung nhắc đến chuyện với nàng, trong giọng còn mang theo chút tiếc nuối. Lúc Tưởng Nguyễn vẫn cho rằng đang tiếc nuối mạng sống của nhân dân trăm họ, về mới hiểu rằng, điều mà Tuyên Ly tiếc nuối lẽ là do trận lũ lụt nhấn chìm bộ công lao trị thủy lúc của xuống. Thật đúng là “thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà.”
Vận mệnh xoay vần to lớn, nháy mắt đến một ngày . Kiếp , chẳng qua Tuyên Ly chỉ xóa công lao, chuyện vốn dĩ là cố tình. Kiếp , như Tuệ Giác , đập chứa nước sắp sụp đổ, Tuyên Ly vốn tính đa nghi, kiêu căng tự phụ. Hắn tất nhiên sẽ cho rằng đây là âm mưu do phe đối địch bày nhằm đoạt công của . Tuệ Giác càng chân thực, càng phẫn nộ, nhất định sẽ lời khuyên. Thậm chí sẽ lấy danh nghĩa Tuệ Giác dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng mà thẳng tay trừng trị.
Mà tới cái ngày đập chứa nước thật sự sụp đổ, hành động của Tuyên Ly, là cam tâm cố ý. Tổn hại đến tính mạng của hàng ngàn bách tính ở hạ du, trọng tội , e rằng Bát hoàng tử - một luôn coi trọng thanh danh mỹ - sẽ khó lòng chịu đựng nổi.
Nghĩ tới, đây càng là một chuyện khiến cho tiếc nuối hơn so với chuyện ở kiếp .
Đôi mắt Tưởng Nguyễn vẫn khép hờ, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên một nụ lạnh. Việc , đối với nàng, mới chỉ là sự khởi đầu.
Xe ngựa lộc cộc chạy thẳng về hướng Tưởng phủ.
Trong ngõ nhỏ chỗ Tuệ Giác tá túc, tiếng gõ cửa vang lên. Tiểu đồng kinh ngạc mở cửa, mời vị khách trong phòng khách. Tuệ Giác ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với đôi mắt tựa hàn tinh lạnh lẽo, xuất hiện giữa đêm đông.
Thân hình vị thanh niên như ngọc, khoác trường bào đen thêu chỉ vàng rực rỡ, vẻ ngoài tiêu điều mà hoa lệ, hòa hợp một cách quỷ dị với màn đêm sâu thẳm.
“Nàng những gì với ngươi?” Thanh niên hỏi.
“Bần tăng là xuất gia, tất nhiên chỉ bàn về Phật pháp.” Tuệ Giác khẽ , mặt là sự từ bi như một.
“Vút!” Chỉ thấy một vệt hàn quang lướt qua mắt, đẽ mà sắc lạnh, tốc độ nhanh đến mức khó tin. Tuệ Giác chỉ cảm thấy yết hầu lành lạnh, chủy thủ sắc bén trong tay thanh niên đặt sát ngay cằm . Từ góc độ sang, chỉ thấy nửa bên gương mặt đẽ vô song của đối phương.
“Nói.” Một chữ ngắn ngủi.
Trên trán Tuệ Giác chảy xuống từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh.
Trong phủ Tể Tướng, Lý Dương hôn mê mấy ngày giường, rốt cuộc cũng tỉnh .
Mấy ngày qua, luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu óc hỗn loạn. Song, hôm nay tỉnh táo sớm hơn hẳn. Đại phu xem bệnh bắt mạch cho , nhẹ nhàng thở , mới ngoài kê đơn thuốc. Không ngờ mới khỏi cửa phòng, lập tức thấy tiếng "binh" vang lên bên trong, tiếp theo là âm thanh một vật gì đó đập vỡ loảng xoảng.
Vài nô tỳ trông coi bên ngoài biến sắc, vội vàng xông . Trong phòng, hai mắt Lý Dương đỏ ngầu, đang thấp giọng gầm lên: “Chuyện gì xảy ? Vì còn...?”
Câu kế tiếp nuốt ngược trong miệng.
Nơi hạ trống rỗng, một cơn gió lạnh lẽo từ đáy quần lùa . Đưa tay đến tìm, chỉ thấy cảm giác đau đớn kịch liệt nơi bắp đùi. Là một nam nhi, tất nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy . Kinh hoàng, phẫn nộ, tuyệt vọng, cừu hận... các loại cảm xúc đan xen ồ ạt xộc thẳng tâm trí. Lý Dương cách nào chấp nhận sự thật tàn khốc . Nhìn thấy ánh mắt như đón kẻ thù lớn, hiểu rõ chuyện của mấy nô tỳ mặt, nội tâm càng giận dữ điên cuồng. Hắn lập tức cầm lấy chiếc bình hoa gần nhất, ném mạnh về phía nô tỳ.
Bình hoa "binh" một tiếng vỡ tan, đầu của nô tỳ ném trúng, m.á.u tươi chảy đầm đìa, song nàng vẫn c.ắ.n răng thẳng tắp tại chỗ, dám động đậy. Lý Dương thấy , còn định ném thêm một nữa, thì bên ngoài truyền đến một giọng trầm thấp: “Đại ca xảy chuyện gì?”
Màn cửa nhấc lên, Lý An sải bước tiến . Khi thấy Lý An, mặt Lý Dương lập tức hiện lên vẻ phức tạp, khó xử. Lý An dùng ánh mắt u sầu , khẽ mỉa mai: “Sao tiếp tục đập phá nữa?”
Lý Dương im lặng, đáp lời.
Đối với vị từ thuở nhỏ ưu tú hơn , mang tính tình vô cùng cổ quái , một mặt Lý Dương vô cùng ghen ghét, bởi vì sự ưu tú của Lý An càng nổi bật lên sự vô dụng của bản . Mặt khác, một loại cảm giác ỷ với Lý An, bởi vì Lý An thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần , sẽ chuyện gì thể giải quyết .
Lý Dương giận dữ quát: "Thấy nông nỗi , trong lòng ngươi hả hê lắm ? Cuối cùng thì phủ Tể tướng cũng còn ai tranh giành với ngươi nữa ! Ngươi lòng !" Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lý An thản nhiên xuống chiếc ghế bên cạnh, như đang thưởng thức một màn hề kịch. Dưới cái châm chọc lạnh lẽo , cơn kích động của Lý Dương mới dần dần lắng xuống.
"Kẻ tổn thương ở Tưởng phủ, nếu báo thù, thì hãy thuật cặn kẽ tình huống lúc đó, sót một chữ nào." Lý An .
Mặc dù trong nội tâm Lý Dương phẫn nộ đối với thái độ nguội lạnh đến mức của Lý An, nhưng cũng dám đối nghịch quá rõ ràng với . Hơn nữa mắt, còn cần Lý An giúp báo thù rửa hận. Hắn đành cẩn thận hồi tưởng sự việc xảy , chậm rãi kể cho Lý An .
Đợi khi xong, Lý An hỏi: "Huynh rõ dung mạo nọ ?"
Lý Dương suy nghĩ một chút, lắc đầu : "Lúc uống quá say, thấy rõ, nhưng mà, hình như mặc một bộ y phục màu đỏ."
"Y phục đỏ?" Lý An khẽ híp mắt. Người thích mặc hồng y nhất trong Tưởng phủ, chẳng chính là Tưởng Nguyễn . Mặc dù trong nội tâm cũng bảy phần chắc chắn giá họa là Tưởng Nguyễn, nhưng thật sự lúc Lý Dương , Lý An cũng kìm sự kinh ngạc trong lòng.
Nàng quả nhiên to gan, ngay giữa ban ngày, dám tay phế bỏ Lý Dương ngay tại căn phòng chỉ cách một bức tường, đó thản nhiên giá họa cho Tưởng Tố Tố.
Bên ngoài thì vẻ như là xúc động tiến hành, việc sắp đặt, nhưng nghĩ kỹ một chút, cứ như , sẽ dễ dàng khơi mào hiềm khích giữa Lý gia và Tưởng gia, thậm chí ung dung thản nhiên khiến cho thế lực của Bát hoàng tử hao tổn. Quả là một thượng sách, một mũi tên trúng đích kép.
Không, là một mũi tên trúng ba đích, còn thể khiến Tưởng Tố Tố gặp họa lây.
Lý An bật khẽ, quả nhiên, vô cùng thú vị.
"Ngươi danh tính nàng ?" Lý Dương thấy biểu cảm khác thường của Lý An, vội vàng truy vấn. Những ngày giường mê mê tỉnh tỉnh, mới tỉnh cũng rốt cuộc xảy chuyện gì, chỉ luôn nghĩ đến việc bắt lấy biến thành bộ dạng phế nhân như bây giờ, đó giày vò thật thảm. Nhất định khiến cho nàng trả giá đắt vì hành vi của .
"Tưởng Đại tiểu thư giá họa cho Tưởng Nhị tiểu thư." Lý An hề ý che giấu, trực tiếp vạch rõ danh tính của hung thủ.
Tưởng Đại tiểu thư? Lý Dương nhíu mày. Lúc đến Tưởng phủ là vì xem một chút hai vị tỷ của Tưởng gia. ngày đó chỉ gặp Tưởng Tố Tố thanh lệ tuyệt sắc, thấy dung mạo của Tưởng Nguyễn , lời của Lý An, Lý Dương vô ý thức : "Tiện nhân ! Vì tay độc ác như thế?"
"Tất nhiên nàng tự mưu tính, chẳng qua đại ca vô tình gặp vận rủi, trở thành vật hi sinh cho ván cờ ." Lý An hề một chút thương tâm nào khi trưởng gặp chuyện, ngược dùng giọng hề để ý tới mà , khiến Lý Dương càng trở nên bực bội.
"Ta nhất định g.i.ế.c nàng!" Lý Dương nghiến răng nghiến lợi . "Tiện nhân , nàng sống bằng chết!"
"Nàng là của ." Lý An lạnh lùng cắt lời Lý Dương. "Huynh nhất nên an phận thủ thường." Một con mồi thú vị đến thế, một nữ tử thông tuệ như , cớ gì để Lý Dương phung phí của trời? Hắn sẽ trêu đùa nàng, tựa như với một con thú giam cầm trong lồng son, từng chút từng chút một nhổ nanh vuốt của nàng, để nàng tận mắt chứng kiến c.h.ế.t t.h.ả.m mặt. Khuôn mặt vốn tươi ôn hòa, dịu dàng , nếu lộ vẻ hoảng sợ, đau thương và căm phẫn, nhất định sẽ khiến thích thú đến tột cùng. Nàng sẽ quỳ gối chân mà cầu xin tha thứ, đến mức nước mắt đong đầy, và sẽ dần dần đ.á.n.h gục xương sống cứng cỏi của nàng, khiến nàng t.h.ả.m thiết rên rỉ, thậm chí là hôn lên đầu ngón chân .
Nàng chính là sủng vật tuyệt hảo nhất, là tù nhân mỹ nhất.
Trong mắt Lý An bùng lên ngọn lửa của sự biến thái điên cuồng. Lý Dương Lý An, khỏi rùng một cái. Lý An khinh miệt , xoay cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-107.html.]
Lý Dương ở giường ngây trong chốc lát, đợi khi Lý An rời , mới chậm rãi siết chặt nắm đấm, mặt lộ vẻ phẫn hận. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thình lình, vẻ mặt biến đổi, đột nhiên ha ha lớn.
Nô tỳ đang cạnh đó, thấy đầu m.á.u chảy ròng ròng mà thất đảm kinh hồn, chỉ cảm thấy nụ của Lý Dương lúc thật đáng sợ.
Lý Dương vén chăn, : "Mau đỡ dậy, diện kiến phụ ."
Tưởng Nguyễn hồi phủ, đang đường trở về viện của . Nàng tới cạnh trường lang trong hoa viên, ngờ chạm mặt Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu. Tưởng Tố Tố đang chuyện với Tưởng Siêu, thấy Tưởng Nguyễn thì : "Đại tỷ."
Giả nhân giả nghĩa! Vẫn còn tiếp tục giả nhân giả nghĩa! Ánh mắt Tưởng Nguyễn lạnh lùng liếc Tố Tố. Thân thể nàng vốn mỏi mệt, lười biếng diễn màn tỷ tình thâm với nàng , thậm chí thèm liếc một cái định bước thẳng về phía .
Tưởng Tố Tố sững sờ, nhất thời trong hốc mắt xuất hiện sự ai oán: "Đại tỷ, Tố nương sai điều gì chăng?"
Trong mắt Bạch Chỉ và Liên Kiều thoáng hiện vẻ khinh miệt, nhưng Tưởng Nguyễn chẳng hề bận tâm. Do kinh thành gặp nạn lụt lan tràn, Tưởng Tố Tố gặp may trong cái rủi, chuyện từ đường tạm đình . Mấy ngày gần đây, nàng vô cùng giả tạo khôn khéo, càng cẩn trọng che đậy hơn cả ngày thường, lúc nào cũng quấn quýt bên Lão phu nhân phụng dưỡng, mặt Tưởng Quyền cũng luôn dè dặt từng li từng tí. Vốn Tưởng Quyền yêu thương nàng , thấy bộ dạng t.h.ả.m thương của Tưởng Tố Tố, trong lòng càng thêm đau xót, quyết định kiên trì lúc cũng bắt đầu d.a.o động.
Dáng vẻ lạnh nhạt của nàng, lọt mắt Tưởng Tố Tố liền trở nên cực kỳ gai mắt. Nàng hiểu tại , rõ ràng Tưởng Nguyễn chỉ là thôn nữ lớn lên nơi sơn dã, mà toát khí chất cao quý hơn hẳn nàng—một vị đại tiểu thư nuôi dưỡng sung túc, khoác gấm mặc lụa, ăn sơn hào hải vị, việc học đều mời thầy giỏi nhất dạy dỗ. Mỗi đối diện Tưởng Nguyễn, nàng luôn cảm thấy kém hơn một bậc. Điều , đối với Tưởng Tố Tố, luôn khao khát vị trí tối thượng, là sự sỉ nhục thể chịu đựng .
Tưởng Siêu chắn mặt Tưởng Nguyễn, giọng âm trầm lạnh lẽo. “Ngươi dám dùng lời lẽ như thế đối với đích ư?”
“Lời lẽ như thế là lời lẽ thế nào? Nhị ca những gì?” Tưởng Nguyễn mỉm y. “Những lời khẩu phật tâm xà, quá nhiều , nhưng kẻ bắt chước tiếng của chim, thể học cái giọng điệu giả dối .”
“Ngươi!” Tưởng Siêu nàng cho nghẹn lời, tức giận quát. “Quả nhiên là đầy rẫy kiêu căng ngạo mạn.”
Tưởng Nguyễn thẳng, khóe môi khẽ nhếch, ẩn chứa ý vị trào phúng lạnh nhạt. Chi bằng sớm vạch trần bộ mặt , huống hồ việc gì cứ giả tạo cảnh thái bình thì thể bình an vô sự? Hôm nay hai bọn họ chẳng còn như thuở xưa, dựa mà cho rằng đồng ý chê phiền phức tiếp tục diễn vở kịch tỷ ?
“Đại tỷ, ca ca sai điều gì chăng? Nếu tỷ điều gì bất mãn, cứ nhằm thẳng Tố nương , đừng giận lây sang ca ca.” Tưởng Tố Tố vẻ giảng hòa, nhưng lời lẽ thốt cố ý khiêu khích.
“Thật ghê tởm.” Tưởng Nguyễn nàng, lạnh lùng thốt .
Trước nay, Tưởng Nguyễn luôn giữ vẻ dịu dàng điềm đạm mặt bọn họ, cho dù bên trong ngầm đấu đá gay gắt thế nào, cũng từng thốt lời lẽ thẳng thừng như . Hôm nay nàng trực tiếp thẳng thừng nguyền rủa, khiến Tưởng Tố Tố ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy trong mắt Tưởng Nguyễn còn che giấu sự căm hận, ánh mắt giống như đang một loài sâu bọ thối nát trong vũng nước bùn.
Tưởng Siêu rốt cuộc thể nhẫn nhịn nổi. Tưởng Nguyễn liên tục khiêu khích sự nhẫn nại của , Tưởng Siêu chợt giơ tay lên, định hung hăng tát nàng một cái.
kịp tay, hất tung như con diều đứt dây, đ.â.m sầm cột cửa, phát tiếng thịch nặng nề.
Tưởng Tín Chi sải bước tiến , vẻ mặt âm u lạnh lẽo cực độ. Hắn vốn dung mạo tuấn, nhưng tản một loại khí chất thiết huyết của võ nhân nơi chiến trường. Mỗi bước chân tới, các gã sai vặt xung quanh đều nín lặng, một ai dám tiến đỡ Tưởng Siêu đang vật vã đất.
Tưởng Tố Tố che miệng, kinh hãi Tưởng Tín Chi.
Tưởng Tín Chi bước đến bên cạnh Tưởng Nguyễn, khí chất lạnh lùng, cứng rắn ban nãy lập tức tan biến còn tăm . Hắn ôn hòa sờ lên đầu nàng, hỏi. “A Nguyễn, chứ?”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Đại ca, tay đau ?”
Hai cứ thế ung dung trò chuyện, coi ai gì, suýt nữa khiến Tưởng Siêu tức đến hộc máu. Tưởng Tín Chi tiến thẳng đến mặt Tưởng Siêu, bước chân vô cùng vững vàng. Tưởng Siêu dù mạnh miệng thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là một sách, sức lực như Tưởng Tín Chi? Vì thế, mặt thoáng hiện sự kinh sợ, thể tự chủ mà lùi về phía .
Nhìn thấy bộ dạng hèn nhát đó của Tưởng Siêu, trong mắt Tưởng Tố Tố nhanh chóng lướt qua vẻ căm tức. Tưởng Siêu tức giận gằn giọng Tưởng Tín Chi. ‘‘Ngươi dám tay đ.á.n.h ư!”
“Ta đ.á.n.h ngươi, thì ?” Lời càn rỡ của Tưởng Tín Chi khiến giật . “Chẳng lẽ ngươi mách tội với phụ ư? Tưởng Siêu, ngươi là đứa trẻ ba tuổi ? Mau mau gọi phụ đến cứu ngươi .”
Giọng điệu chế nhạo , sự châm chọc trong lời khiến Tưởng Siêu hổ đỏ bừng mặt mày. Các tiểu tư nô tỳ xung quanh đều c.ắ.n răng nhịn . Tưởng Siêu nghẹn họng. “Ngươi phạm thượng. . .”
“Đừng đem nhân nghĩa đạo đức đầy miệng chuyện với .” Tưởng Tín Chi cắt lời. “Ta chỉ hỏi ngươi là nam nhân ? Tưởng Siêu, hôm nay rõ cho ngươi , cho dù đ.á.n.h ngươi, thì ? Sau nếu ngươi dám động thủ với A Nguyễn, gặp một đ.á.n.h một . Chỉ tiếc là một kẻ thô lỗ, văn nhã như công tử phủ như ngươi, tay khó mà phân biệt nặng nhẹ. Chỉ cần cẩn thận một chút, e rằng chuyện tang thương cũng thể xảy .”
Dáng vẻ hung hăng của bậc quân nhân Tưởng Tín Chi khiến tất cả nô tỳ và gã sai vặt xung quanh đều trợn mắt há hốc, ngay cả Tưởng Siêu cũng dám tin. Trước Tưởng Tín Chi là một vị đại thiếu gia văn văn nho nhã của Tưởng gia, nhưng hiện tại, từ trong ngoài, chẳng còn chút bóng dáng nào của quá khứ. Lời lẽ uy h.i.ế.p hề che đậy như , tuyệt nhiên là Tưởng Tín Chi mà họ từng .
Đây chính là phong phạm của Quan Lương Hàn. Tưởng Nguyễn khẽ mỉm khung cảnh mắt. Quả nhiên, cuộc sống năm năm tại quân doanh, thứ mà Quan Lương Hàn truyền thụ cho Đại ca chỉ đơn thuần là binh pháp chiến trận.
Liên Kiều nén bật một tiếng khẽ. Mặt Tưởng Siêu đỏ bừng tới tận mang tai. lúc , Tưởng Tố Tố bỗng nhiên thét lên kinh sợ: “Phụ !”
Ngay đó, Tưởng Quyền từ phía bên hoa viên bước đến. Thấy Tưởng Siêu bệt mặt đất, gương mặt lão lập tức sa sầm, chất vấn: “Rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Tưởng Tố Tố dậy, đôi mắt đẫm lệ. “Tố nương chẳng chọc giận Đại tỷ ở . Con tiến tới thỉnh an, Đại tỷ những đoái hoài, còn buông lời thô lỗ. Nhị ca thấy bất bình nên mới lên tiếng khuyên can vài câu, ai ngờ Đại ca về... năng gì tay đ.á.n.h Nhị ca ngã đất.”
Tưởng Tố Tố uất ức Tưởng Nguyễn, giọng đầy ai oán: “Đại tỷ, rốt cuộc Tố nương sai điều chi? Tố nương xin tỷ, nhưng Nhị ca vô tội. Cầu xin Đại tỷ đừng để Đại ca tiếp tục tổn thương Nhị ca nữa.”
là một kế sách Tạm nhân nhượng vì lợi ích cục, giấu giếm trong từng lời chính là sự thêu dệt, mách lẻo!
Tưởng Tín Chi chằm chằm Tưởng Tố Tố đang lóc t.h.ả.m thiết, nước mắt rơi lã chã. Quả nhiên, cái bản lĩnh đổi trắng đen của tuyệt nhiên khoe khoang vô căn cứ. Trọng điểm trong mấy lời , hiển nhiên chính là dựng nên một vở kịch bọn họ cậy thế h.i.ế.p đáp yếu thế.
Liên Kiều và Bạch Chỉ cố gắng lắm mới kìm nén vẻ khinh thường trong ánh mắt. Quả thật như Tưởng Tín Chi , đôi chỉ giỏi mách lẻo, mách lẻo, và mách lẻo! Hành vi đó quả thực chỉ những đứa trẻ ba tuổi mới !
Tưởng Quyền xong những lời đó, cần phân rõ trái, lập tức phẫn nộ hướng về phía Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi gầm lên: “Nghiệt tử! Nghiệt nữ! Quỳ xuống cho !”
Một tia thất vọng nhanh chóng lướt qua đáy mắt Tưởng Tín Chi. Hắn Tưởng Quyền từ nhỏ ưa bọn họ. Với , lẽ là vì phận trưởng tử thể cản trở đường tiến của Tưởng Siêu nên Tưởng Quyền mới đối xử lạnh nhạt như thế. Tưởng Nguyễn chỉ là một nữ nhi hề sức uy h.i.ế.p nào, mà Phụ cũng nhẫn tâm bỏ mặc nàng chịu đựng sự ức h.i.ế.p của Tưởng Siêu và Tố Tố!
Thì , trong suốt những năm tháng qua, Nguyễn của sống trong cảnh như thế !
Cơn thịnh nộ bùng lên trong đáy mắt Tưởng Tín Chi. Hắn kéo Tưởng Nguyễn lưng che chở, lạnh lùng đối diện với Tưởng Quyền.
Tưởng Quyền thấy thế, tức giận run rẩy thét lên: “Phản loạn ! Đứa nghiệt tử phản loạn !”
Tưởng Nguyễn bước từ phía Tưởng Tín Chi, ôn tồn cất lời: “Phụ chỉ lời một phía của Nhị , há chẳng là quá đỗi bất công ? Nếu là ngày thường, chỉ một Nguyễn nương, lời tố cáo con cũng cam chịu. hôm nay Đại ca trở về, chúng con là hai , bọn họ cũng là hai , nhân đôi bên ngang bằng, đều là cốt nhục của Tưởng gia, dựa mà chúng con quyền lên tiếng biện bạch?”
Nàng khẽ, ung dung : “Mới rõ ràng là Nhị dùng lời lẽ thô tục x.úc p.hạ.m con , Nhị ca những ngăn cản còn tiến tới tát con. Dưới tình thế cấp bách, Đại ca mới buộc lòng tay ngăn cản. Chỉ là ngờ Nhị ca đường đường là nam nhân, thể xương cốt yếu ớt đến thế, chỉ một cái ngăn cản lập tức bay ngoài.” Nàng bằng giọng điệu nhẹ nhàng, vui vẻ. “Con hiểu Nhị thể yêu ma quấn , lời lẽ lỗ mãng lẽ là do yêu tà quấy phá nên mới bất nhã đến . Mặc dù Nguyễn nương gan lớn, nhưng vẫn sợ hãi dây thứ khí bẩn thỉu .”
Thân thể Tưởng Tố Tố cứng như khúc gỗ. Tưởng Nguyễn sang Tưởng Siêu, tiếp lời: “Nhị ca cũng nên như thế, nhất định rèn luyện thể thật . Dù Nhị ca cũng là rường cột tương lai của Tưởng phủ, đụng nhẹ một cái văng xa như , thật sự khiến cho ngoài lo lắng. may mắn , ít nhất Nhị ca vẫn tổn thương đến đầu ngón út.”
Nàng cạnh trưởng cao lớn, dũng, gương mặt vẫn giữ vẻ vui vẻ, dịu dàng, ôn hòa. Sự đối lập trực tiếp khiến ba đối diện giận đến nỗi mặt mày trắng bệch.