Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người thẩm vấn các tử sĩ chính là Tiêu Thiều.

Cẩm Y Vệ do Tiêu Thiều chưởng quản các nhiệm vụ tối mật, thỉnh thoảng cũng bắt những kẻ thà c.h.ế.t khai. những , sự thẩm vấn của , từ đến nay từng kẻ nào kiên cường đến cuối. Việc càng ít chứng kiến, thì lời đồn đại càng hung ác dữ dội hơn. Bởi , khắp Đại Cẩm triều lan truyền một câu, bất cứ cái miệng cứng rắn nào mà Tiêu Thiều cạy . tính cách Tiêu Thiều quá đỗi lạnh lùng, coi như quen nữa, cũng dám đích hỏi , chỉ suy đoán rằng hình pháp dùng vô cùng ác nghiệt.

Hạ Thành lời , lòng bỗng chốc chùng xuống, nắm chặt hai nắm đ.ấ.m . “Sao rơi tay Tiêu Thiều? Sao Tiêu Thiều quan hệ với Tưởng Tín Chi!”

“Là lúc mai phục, Quan tướng quân và Tiêu vương gia đột nhiên đuổi tới. Quan tướng quân dẫn những về, Tiêu vương gia sự việc nghiêm trọng, giao cho tự thẩm vấn.”

“Hỏng bét!” Sắc mặt Hạ Thành trắng nhợt. “Việc liên lụy đến Hạ phủ, chẳng sẽ mất những ngày tháng bình yên ?” Hắn tới lui trong phòng hai vòng. “Không , tìm Bát hoàng tử một chuyến. Nhanh chuẩn ngựa.”

Cùng lúc đó, tại phủ Tể tướng trong kinh cũng là cảnh ngả ngựa nghiêng. Lý Đống nổi giận đùng đùng chỉ Lý An mắng. “Đầu óc ngươi đều hồ đồ , bây giờ thì , đều rơi trong tay Tiêu Thiều. Hoàng thượng dù đại độ hơn nữa, cũng sẽ dễ dàng bỏ qua tội tự tiện nuôi tư binh. Ngươi quăng cho Lý gia một cái rọ lớn như , kế tiếp đây?”

Lý An từ đến nay vốn là niềm kiêu hãnh của Lý Đống, từ nhỏ đến lớn luôn thừa khen ngợi đối với . thời gian Lý Dương xảy chuyện vốn khiến phiền muộn trong lòng , nay Lý An một chuyện sơ suất như , Lý Đống Lý An cũng chẳng còn mắt nữa.

Gương mặt Lý An lạnh lùng nặng nề đó, câu nào, chỉ là vẻ mặt vô cùng u ám. Vốn dĩ mưu tính giúp Tưởng gia đ.á.n.h g.i.ế.c Tưởng Tín Chi, thể lôi kéo Tưởng gia về phe , thể tận mắt thấy Tưởng Nguyễn đau khổ. Không nghĩ tới đường nhảy hai Quan Lương Hàn và Tiêu Thiều, hỏng mất chuyện của ! Chẳng qua, trong mắt Lý An lóe lên một tia sáng lạnh, lúc Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị cũng mặt. Sao thể trùng hợp như ? Không xảy chuyện gì, mặt Lý An hiện lên khuôn mặt nở nụ lạnh lùng của Tưởng Nguyễn.

Hắn tin, chuyện chút liên quan nào đến nàng .

Lý Đống thấy dáng vẻ Lý An một lời nào trong lòng càng tức giận hơn. “Hiện tại đại ca ngươi vì Tưởng gia mà thành kẻ tàn phế, ngươi còn vì Tưởng gia mà hại bộ phủ Tể tướng ?”

“Có gì mà hoảng hốt?” Lý An khinh thường . “Chút chuyện , tìm Bát điện hạ chuyện.” Tuyên Ly cần tài trí của , và , cần Tuyên Ly giúp Lý gia thoát khỏi phiền phức mắt.

Bên ngoài địa lao, lúc Quan Lương Hàn chờ đến nỗi yên, Tiêu Thiều mới từ bên trong chậm rãi bước tới. Vừa thấy , Quan Lương Hàn vội vã hỏi. “Sao ? Đã khai hết ?”

“Là của Hạ Thành và Lý Đống.” Tiêu Thiều ung dung đáp lời. Những tên chia thành hai nhóm. Nhóm của Hạ Thành thì còn thể lý giải, những kẻ đó , chỉ vì phòng ngừa khi Tưởng Tín Chi trở về gây bất lợi cho địa vị của Tưởng Siêu. nhóm mà Lý Đống sắp đặt thì thật sự kỳ lạ, những tên phái tới cũng nguyên nhân, chỉ thực hiện mệnh lệnh .

Quan Lương Hàn trầm ngâm, . “Thật kỳ lạ, hai nhóm?” Hắn vỗ vỗ lồng n.g.ự.c Tiêu Thiều. “Quả nhiên là , nhưng mà,” Quan Lương Hàn bên trong. “Đệ dùng cách gì , sẽ giống như những gì nha đầu Tưởng gia chứ, dùng dầu sôi nấu chín não?”

“Không .” Tiêu Thiều . Dĩ nhiên cách của .

Hắn , Quan Lương Hàn cũng lười hỏi, chỉ chuyện với thở dài. “Ôi, xem Tưởng Tín Chi rõ ràng là tính cách thiện lương, một vị như , hai quả thực hề giống . Lão Tam, sẽ thật sự tâm động với nha đầu chứ? Ta thấy , mới nhỏ như , tâm tư quá đỗi ngoan độc.”

Tiêu Thiều bất đắc dĩ : “Nàng mới mười một tuổi.” Đối với một tiểu cô nương mười một tuổi, còn đến mức nảy sinh ý nghĩ khác thường. Có điều, Tưởng Nguyễn hành sự quá mức kỳ quái, dường như ẩn chứa ít bí mật. Xét từ chuyện nàng , ngàn vạn đều liên quan đến Tuyên Ly. Ngay cả việc nàng trợ giúp Liễu Mẫn, nếu mục đích của nàng nhắm cả triều đình, thì càng cần chú ý hơn.

Quan Lương Hàn ha hả: “Chỉ là đùa chút thôi, đùa chút thôi. Đi , còn việc hỏi Lão Thất, cùng với .”

Tiêu Thiều gật đầu: “Dạ Phong.”

Dạ Phong xuất hiện ở phía , chỉ Tiêu Thiều lệnh: “Phái trông coi mấy kẻ trong lao, phòng ngừa đêm nay kẻ đến g.i.ế.c diệt khẩu.”

Dạ Phong chắp tay: “Vâng, Chủ tử.”

Trong phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly Hạ Thành và Lý An đang mặt, mặt vẫn là nụ ôn hòa như một.

Hạ Thành lau mồ hôi: “Mong rằng Điện hạ tay giúp đỡ.”

“Ta và Hầu gia từ đến nay giao hảo thiết, tất nhiên sẽ chẳng thể khoanh tay , nhưng chuyện trọng đại, tuy lòng, nhưng cũng thật sự là sức.” Tuyên Ly chậm rãi .

Hạ Thành thoáng qua Lý An đang thản nhiên một bên, hạ quyết tâm, c.ắ.n răng : “Cầu Điện hạ cứu Hạ phủ một mạng. Chuyện nếu Điện hạ thể giúp, sẽ là ân nhân cứu mạng của cả Hạ phủ. Nếu ngày chỗ nào thể giúp Điện hạ, Hạ mỗ xin tại nơi thề, cho dù xông núi đao biển lửa, cũng tuyệt chối từ.”

Cho tới bây giờ, Hạ gia và phủ Bát hoàng tử là quan hệ giúp đỡ lẫn . Mặc dù Bát hoàng tử năng lực, nhưng cũng là âm thầm tiến hành, hiện nay căn cơ Hạ gia vững chắc, tiền tài quyền thế đều là thứ Tuyên Ly cần đến. cũng chính vì , Tuyên Ly khó lòng khống chế Hạ gia. Bởi , quan hệ của Tuyên Ly và Hạ gia là lợi dụng lẫn . thái độ lúc của Hạ Thành, chính là tỏ rõ lập trường quy phục.

Tuyên Ly khẽ thở dài: “Hầu gia như thế, hết sức vui mừng, nhưng mà, khó tránh khỏi Hạ gia nảy sinh tâm tư thù hận đối với . Nếu lòng khác, bây giờ?”

Hạ Thành thấy Tuyên Ly chút dãn , liền nhân tiện : “Lão phu nhất định dùng hành động thực tế để chứng minh thành ý của Hạ gia, chỉ mong Điện hạ thể nghĩ cách cứu lấy Hạ phủ.”

Tuyên Ly ôn hòa : “Hầu gia lo lắng quá , Hầu gia với là quan hệ phúc cùng hưởng, họa cùng chịu, thể ngoài quan sát quan tâm. Chuyện cứ giao cho , nhất định sẽ cho Hầu gia một câu trả lời chắc chắn thỏa đáng, nhưng mà Hầu gia cũng đừng thất vọng.”

Trong nội tâm Hạ Thành nhẹ nhàng thở , liên tục gật đầu: “Vâng, .”

Tuyên Ly hài lòng: “Nếu Hầu gia còn việc gì khác, xin hãy về . Ta và Lý nhị công tử còn chuyện cần bàn bạc.”

Hạ Thành miễn cưỡng liếc Lý An một cái, lúc mới đáp lời rời .

Đợi khi Hạ Thành rời , Lý An mới chắp tay với Tuyên Ly, : “Điện hạ.”

“Không cần ngươi , giúp Hạ gia, tất nhiên cũng sẽ giúp Lý gia, chẳng thể khoanh tay mặc kệ. Hơn nữa quan hệ của hai chúng cũng ít, càng ngoài quan sát.” Tuyên Ly ôn hòa .

Lý An gật đầu, nhưng trong lòng khinh thường nhạo một tiếng. Quen gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là giá trị lợi dụng mà thôi. Giá trị lợi dụng của Lý gia lớn hơn so với Hạ gia, cho nên tư thái mà Tuyên Ly bày phần thấp hơn mà thôi. Mỗi đều một cái giá riêng, chỉ xem cái giá đó hợp lý . Giá trị của Hạ gia chính là nhiều như , nhưng cái giá của phủ Tể tướng thì chỉ là thế.

Tuyên Ly thu hết sự khinh thường trong mắt Lý An đáy mắt, nụ hề đổi, trong mắt nhanh chóng lướt qua ý nghĩ sâu xa. Tiền tài quyền lực của phủ Tể tướng tất nhiên ít, nhưng những thứ đó những khác cũng thể cho . Nếu thứ đáng để mua chuộc nhất, thể nghi ngờ chính là đang mặt . Lý An khác với Lý Dương, Lý Dương chỉ là một tên phế vật bỏ , bất tài vô dụng, nhưng những năm qua Lý An đưa cho ít ý kiến . Hắn coi Lý An như trợ thủ đắc lực, cần tài trí của , cho nên ngay cả khi Lý An bất kính với , cũng thể nhẫn nhịn.

Lý gia mai phục g.i.ế.c Tưởng Tín Chi?” Tuyên Ly hỏi. Hạ Thành vì quan hệ với Tưởng Siêu và Hạ Nghiên, chuyện còn thể hiểu , nhưng hiện tại Lý gia và Tưởng gia như nước với lửa. Hắn chuyện Tưởng Tố Tố tổn thương gốc rễ nối dõi dòng giống của Lý Dương. Theo lý thuyết, Lý An nhúng tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tưởng Tín Chi, lợi chính là con Tưởng Tố Tố, căn bản thể nào hiểu nổi sự tình đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-106.html.]

Lý An cũng chẳng giấu giếm, : “Tưởng Nguyễn hại đại ca , thù đội trời chung với phủ Tể tướng. Ta vốn định g.i.ế.c Tưởng Tín Chi, đó mới chậm rãi tra tấn Tưởng Nguyễn, ngờ giữa chừng xảy biến cố.” Tra tấn một , gây đau đớn cho thể xác là kiểu tra tấn thấp kém nhất, tra tấn tinh thần mới thể khiến cảm nhận sự thống khổ vô tận. Nếu như Tưởng Nguyễn Tưởng Tín Chi vì nàng mà chết, tất nhiên nàng sẽ đau khổ thể chịu đựng .

“Tưởng Nguyễn?” Tuyên Ly sững sờ. “Sao là Tưởng Nguyễn?”

“Tưởng nhị tiểu thư chẳng qua chỉ là chịu tội , Tưởng Nguyễn đại ca thương, giá họa cho Tưởng Tố Tô, đây mới là sự thật.”

Tuyên Ly hề nghi hoặc lời Lý An, chỉ là trong lòng vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng, nghĩ đến cảnh Tưởng Nguyễn ung dung ứng phó tại từ đường Hạ gia, Tuyên Ly khỏi nảy sinh nghi hoặc sâu sắc. Một nữ tử sống trong khuê phòng, cớ gì tâm cơ thâm trầm đến thế? Nếu hãm hại Tưởng Tố Tố, mà đ.á.n.h chủ ý lên Lý gia, chẳng quá liều lĩnh ?

“Chẳng qua, cũng phát hiện một chuyện thú vị.” Lý An đột nhiên nở nụ . “Triệu gia nhúng tay , khiến liên tưởng rằng, e rằng Tưởng Nguyễn về một phe với Triệu gia . Tưởng Tín Chi hồi phủ, tình thế của Triệu gia lúc cũng sẽ đổi. Thứ cho lắm miệng, e rằng đến lúc đó, Điện hạ sẽ đương đầu với ít rắc rối.”

“Ngươi Tưởng Nguyễn và Triệu gia?” Tuyên Ly nhíu chặt đôi mày. “Rốt cuộc xảy chuyện gì?”

“Ta cũng rõ lắm, nhưng vị đại tiểu thư của Tưởng gia, quả thực hề đơn giản.” Lý An đáp. Có điều, như mới là nhất, mới hứng thú chơi đùa. Nàng mang đến cho một niềm vui nho nhỏ, ngăn sự tập kích của an trở về. mà tiếp theo, còn loại vận may như nữa .

Hai đầu lông mày của Tuyên Ly nhíu chặt , rõ tại , trong lòng xuất hiện một dự cảm chẳng lành.

Sáng sớm hôm , Tưởng Tín Chi rời phủ gặp Quan Lương Hàn. Chuyện hôm qua quá nhiều điều kỳ lạ, còn nhiều chi tiết cần bàn bạc cho rõ ràng.

Trong phủ Kinh Triệu Doãn, Đổng Doanh Nhi vo tròn viên mứt táo màu vàng bỏ miệng, . “Nguyễn , hiện nay thật sự uy phong , trong kinh thành ai mà chẳng một ca ca xuất chúng, cao lớn tuấn. Chao ôi, khác hẳn với đám binh sĩ thô lỗ, quả thực là một vị tướng quân phong nhã, đồn phong thái khi lâm trận càng thêm uy vũ.”

“Nhìn ngươi kìa, còn tưởng rằng đó là trưởng của ngươi.” Văn Phi Phi trêu ghẹo.

đúng , chẳng lẽ vị Đổng đại tiểu thư đây của chúng bắt đầu tương tư ?” Triệu Cẩn đùa.

Đổng Doanh Nhi lời đỏ mặt, vẻ đ.á.n.h nàng. “Ngươi nha đầu vô đừng bậy, xem xé nát cái miệng ngươi !”

Triệu Cẩn vội vàng tránh . “Tha cho , sai , chỉ là đùa với ngươi thôi mà.”

Lâm Tự Hương an ủi Tưởng Nguyễn. “Tuy bản lĩnh gì, nhưng may mắn trưởng lợi hại như , e rằng kế mẫu cùng thứ cũng dám tùy tiện ức h.i.ế.p nữa.”

đúng đúng.” Triệu Cẩn vỗ tay một cái. “Mau trả hết bộ những việc bọn họ ức h.i.ế.p . Nếu thấy chướng mắt, cứ bảo đại ca đ.á.n.h gãy chân chúng .”

“Nào ai giống như ngươi chứ.” Đổng Doanh Nhi bĩu môi đồng tình. “Ta thấy Tưởng đại ca là kẻ tùy tiện động thủ, ngươi nghĩ ai cũng thô lỗ như ngươi .”

Triệu Cẩn thè lưỡi, thêm gì.

Tưởng Nguyễn mỉm . “Dù cũng về phủ , cơ hội sẽ để gặp một . mà hôm nay sắc trời còn sớm, cũng nên trở về phủ .”

Đổng Doanh Nhi mời bọn họ đến phủ khách, các tiểu thư trẻ tuổi uống chuyện phiếm, đảo mắt trôi qua hơn nửa ngày. Mắt thấy trời dần dần tối xuống, trời còn đổ mưa khiến đường sá trơn trượt, Đổng Doanh Nhi cũng tiện giữ bọn họ ở lâu, nên . “Được , ngày khác chúng tụ họp. Vũ Nhi, ngươi đưa điểm tâm cho các vị tiểu thư mỗi một phần.” Nàng dặn dò. “Trên đường nhớ chú ý an .”

Mọi lời tạm biệt xong thì từng trở về phủ. Lúc ngang qua giữa thành, Tưởng Nguyễn lệnh cho phu xe rẽ một con hẻm nhỏ hẹp. Xe ngựa dừng cửa, Tưởng Nguyễn dặn dò Bạch Chỉ cùng với Liên Kiều theo , bước một hộ gia đình khuất nẻo trong ngõ hẻm.

Liên Kiều tiến lên gõ cửa, nhanh một tiểu đồng mở cửa. Nhìn thấy là Tưởng Nguyễn, tiểu đồng sững sờ trong chốc lát, đó liền vội vàng mời cả ba trong. Mới tới phòng khách, tiếng của Tuệ Giác. “Tưởng cô nương.”

Tưởng Nguyễn Tuệ Giác đang trong phòng khách. Từ khi giúp Tưởng Nguyễn tẩy tội danh mang điềm , thanh danh của Tuệ Giác càng trở nên vang xa hơn. Chắc hẳn những ngày qua nhiều tới tìm , hôm nay sắc mặt Tuệ Giác vẻ tệ, lẽ sống vô cùng thoải mái.

Tuệ Giác thấy Tưởng Nguyễn, nhưng trong lòng quá vui mừng, đối với Tưởng Nguyễn, một loại khủng hoảng và sợ hãi. Hắn . “Tưởng cô nương, chuyện bần tăng giúp , vì còn đến tìm bần tăng?”

“Đại sư hiểu lầm , hôm nay tới là vì trả cho đại sư một ân huệ.” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng . “Ta vốn thích nợ ân tình của khác. Đại sư giúp một , dĩ nhiên sẽ trả .” Nhìn ánh mắt khó hiểu của Tuệ Giác, nàng mỉm . “Không từng , dù cho một tên lừa gạt, đại sư cũng tên lừa gạt tôn quý nhất đời . Đến nay thứ đại sư đạt chẳng qua chỉ mới là một chút lợi ích nhỏ nhoi mà thôi. Chứng bệnh của quý tử nhà đại sư chỉ trị ngọn chứ trị gốc rễ, lẽ nào Đại sư thật sự thấy thỏa lòng ?”

Chuyện nhi tử chính là nỗi tâm bệnh lớn nhất của Tuệ Giác. Hết đến khác, Tưởng Nguyễn đều dùng con trai để áp lực. Những ngày gần đây, quả thật thu thập ít ngân lượng, mua nhiều d.ư.ợ.c liệu quý giá, nhưng bệnh tình của nhi tử chỉ thể định chứ hề chuyển biến hơn. Tuệ Giác cúi đầu, trầm giọng : “Đây là mệnh của nó, bần tăng cũng đành bất lực.”

“Xem Đại sư vẫn tin tưởng lời ?” Tưởng Nguyễn nhẹ giọng . “Không cả, sẽ một ngày Đại sư tin. Hôm nay chỉ đến để thông báo vài điều.” Nàng tiếp lời: “Kinh thành gần đây lũ lụt tương đối nghiêm trọng, Bát hoàng tử cùng Lý nhị công tử phụng chỉ trị thủy. Đến nay, thế nước ở đê đập tạm thời xem như khống chế. ba ngày , thế nước sẽ đột ngột hung mãnh, đê đập tất yếu sẽ sụp đổ, vô bách tính sống ở hạ lưu sẽ vì thế mà bỏ mạng.”

Nàng : “Đây chính là cơ hội trời cho của Đại sư. Ta nhường lời tiên tri cho Đại sư. Đại sư chỉ cần công khai mặt quần chúng mà tuyên bố: 'Long khí đại loạn, đê đập sắp vỡ', khuyên bách tính nhanh chóng rời khỏi khu vực Bát hoàng tử đang trị thủy. Đương nhiên, Đại sư nhất định tìm cách khiến Bát hoàng tử kiên định giữ vững chủ kiến của , khi đó ắt sẽ giáng trọng tội lên Đại sư. Hắn trừng phạt Đại sư càng cay nghiệt, thì vài ngày lời tiên đoán trở thành sự thật, địa vị của Đại sư mới càng thêm vững vàng.”

Lúc đầu, Tuệ Giác vẫn lĩnh hội dụng ý trong lời của nàng, nghi hoặc Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn cũng hề vội vã, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Mãi đến khi Tuệ Giác ý thức ý nghĩa thực sự ẩn lời của Tưởng Nguyễn, gương mặt vốn dĩ bình tĩnh từ đến nay của cũng thể kiềm chế sự kinh ngạc. “Ngươi... Rốt cuộc ngươi đang điều gì? Vì cớ gì đê đập sụp đổ? Vì cớ gì mà thế nước đột nhiên hung mãnh như ? Thật là hoang đường! Lời vô căn cứ!”

“Đại sư cuống quýt chi.” Tưởng Nguyễn . “Là vì tin tưởng lời chăng? Đại sư, chẳng từng với ngài, đời một loại năng lực, chính là thông suốt chuyện quá khứ, tinh tường chuyện tương lai ư?” Nàng gằn từng chữ: “Nếu Đại sư cho rằng sở hữu năng lực đó, thể đổi sang một lối suy nghĩ khác , ví như, thế nào để khiến một con đê kiên cố chắc chắn sẽ vỡ?”

Tuệ Giác bỗng chốc bật dậy, thể giữ vững vẻ mặt từ bi thương dân như thường lệ, hoang mang thốt lên: “Ngươi điên ư? Nếu khác phát giác, e là sẽ rơi đầu đấy!”

Tưởng Nguyễn mỉm , một lời.

Nàng cố ý dẫn dắt Tuệ Giác, bởi việc khiến tin tưởng năng lực tiên tri mà cam tâm tình nguyện việc cho , quả thực là quá mạo hiểm. nếu khiến Tuệ Giác tin rằng, nàng chỉ là một cái vỏ bọc, đằng còn cao nhân che chở và chỉ điểm thì ? Lời tiên đoán thể sai sót, nhưng chuyện do con sắp đặt thì chắc chắn sẽ thất bại. Một khi Tuệ Giác xác định đang khiến đê đập sụp đổ, nội tâm ắt sẽ lung lay.

“Việc quả là quá lớn mật.” Tuệ Giác lẩm bẩm. Đê đập là chuyện đại sự liên quan đến sinh mệnh bách tính và an nguy quốc gia, nhưng Tưởng Nguyễn thể nhẹ nhàng bâng quơ loại chuyện đại nghịch bất đạo, động trời như . Nếu khác phát giác, cho dù chín cái mạng cũng đủ để chuộc tội. đồng thời, trong tâm một âm thanh đang gào thét, thúc giục hãy chấp thuận, hãy chấp thuận với nàng!

Tưởng Nguyễn mỉm sự biến hóa gương mặt Tuệ Giác, nảy sinh ý niệm. Vì , nàng chút do dự, liền thêm một mồi lửa: “Đại sư cần hiểu, việc hề sơ hở, chỉ cần khéo léo sử dụng lời là đủ. Chờ đợi ngày đó thực sự đến, đời đều sẽ tôn thờ ngài như thần minh, ngài sẽ hưởng vinh hoa phú quý vô tận. Hơn nữa, nếu Bệ hạ trúng mà triệu ngài cung, thì tiền đồ của ngài sẽ vô cùng rộng mở. Điều quan trọng nhất là trong cung Ngự y tài giỏi, bệnh của nhi tử Đại sư ắt sẽ cứu chữa.”

Hai mắt Tuệ Giác sáng rực, chỉ Tưởng Nguyễn tiếp: “Tuy nhiên, việc cũng chỉ lợi ích. Chuyện trôi qua, Bát hoàng tử nhất định sẽ ghi hận ngài. ngài cần quá lo lắng, chỉ cần Bệ hạ coi trọng, ngài chính là tâm phúc bên cạnh Người, sẽ ai dám động đến. Mặc dù Bát hoàng tử là quyền thế ngút trời, nhưng dù , chủ thiên hạ bây giờ vẫn . Đại sư nay qua lục tuần, một câu khó , chuyện mười, hai mươi năm ai thể đoán ? Tóm , miễn là lúc sinh thời, tính mạng ngài đáng lo là . Nếu như Đại sư nhất định an phận thủ thường mà sống qua ngày, thì cũng thể, chỉ là Đại sư thể chờ đợi, nhưng nhi tử của ngài chờ thì…thật khó mà .”

Sắc mặt Tuệ Giác vẫn định, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Tưởng Nguyễn khẽ: “Lời đến đây, cũng cần thêm nữa. Đại sư một đêm để cân nhắc. Ba ngày đê đập sẽ vỡ, ngài chỉ ba ngày để quyết định. Rốt cuộc bệnh tình của nhi tử Đại sư ngày sẽ , thì xem ngày mai Đại sư hành động thế nào.”

 

Loading...