Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nạn lụt khiến trong kinh thành cả ngày đều khốn đốn mệt mỏi, những cơn mưa xuân vẫn rả rích như bao giờ dứt. Mấy ngày nay Bát hoàng tử và nhị công tử phủ Tể tướng ngừng đốc thúc việc trị thủy, bước đầu thu thành quả. Cộng thêm việc ngày càng nhiều tham gia việc phát cháo cứu trợ, cục diện dần dần trở nên định hơn. Trong kinh thành nhờ đó mà dần khôi phục trật tự vốn .

Ví như buổi chiều hôm nay, Quan tướng quân khải từ biên cương trở về kinh thành sớm hơn dự kiến. Quân mã chỉnh tề, khí thế ngất trời, gần như che kín cả đại lộ; đầu uy dũng, khôi ngô, chính là Quan Lương Hàn. Vị thiếu niên cưỡi ngựa sánh vai bên cạnh y, dung mạo tuấn vô cùng, tuy là tập võ nhưng hề lộ vẻ thô lỗ, trái còn mang sự ưu nhã của con cháu quý tộc chốn kinh kỳ. Nối vị thiếu niên xa lạ đó, trong đội ngũ còn một chiếc xe ngựa, nhưng bên trong rốt cuộc là vị khách quý phương nào.

Đám Triệu Nguyên Phong, Triệu Nghị và Tiêu Thiều rời từ . Tưởng Tín Chi theo lời Tưởng Nguyễn, cưỡi ngựa diễu hành một vòng quanh thành. Y hề nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng đây là tính tình nữ nhi gia của Tưởng Nguyễn, mượn cơ hội khoe khoang mà thôi. Tưởng Nguyễn bên trong xe ngựa, Liên Kiều vụng trộm nhấc một góc rèm xe lên trộm bên ngoài, kích động lên tiếng: “Đại thiếu gia quả thực uy phong, dân chúng đều đang hướng mắt ngài .”

Bạch Chỉ cũng : “Lần Đại thiếu gia trở về, Tiểu thư thể những ngày tháng .”

Liên Kiều đảo mắt, trong đáy mắt thoáng qua vẻ giảo hoạt: “E rằng , ở Nghiên Hoa Uyển tức đến lật trời .”

Tưởng Nguyễn chỉ mỉm , hề đưa bình luận. Hạ Nghiên thấy Tưởng Tín Chi lành lặn vô sự trở về, e rằng chỉ đơn thuần là tức giận mà thôi. Sự việc sẽ dễ dàng kết thúc như . Kẻ nào mưu tính hãm hại Tưởng Tín Chi, thì đừng mong thể trở . Tuyên Ly, Lý An, còn một món đại lễ nàng kịp dâng tặng cho hai .

Hôm nay, Tưởng Tín Chi chính là thiếu niên tuổi trẻ tài cao. Nhìn phong thái khí độ của y và Quan Lương Hàn, cũng khó đoán y là vị phó tướng lập quân công, nhưng ngờ y còn trẻ tuổi đến . Bên đường, nhiều tiểu cô nương và thiếu phụ trẻ tuổi đều đỏ mặt, liên tục ném hoa về phía ngựa. Tưởng Tín Chi khẽ nhếch môi , nhiều năm chinh chiến rèn luyện, y vẫn thể tự kiềm chế cảm xúc của . Chỉ liếc mắt một cái, y toát phong thái phóng khoáng của một vị nho tướng.

Các phu nhân, tiểu thư con nhà quan trong kinh đều bắt đầu dò hỏi phận của vị phó tướng . lúc , ai trong đám đột nhiên lớn tiếng hô vang: “Đây chẳng Đại công tử phủ Tưởng Thượng thư ? Nghe đồn năm năm tòng quân, ngờ hôm nay lập đại công mà trở về kinh thành!” Lời thốt , quần chúng liền xôn xao bàn tán, như một tảng đá ném hồ nước phẳng lặng.

“Ta lớn lên quen mặt đến thế, thì là Đại công tử Tưởng gia. Ôi, nhiều năm qua ngay cả một chút tin tức cũng , hôm nay xem như rạng danh tổ tông .”

“Thì Tưởng gia còn một Đại công tử. Gần như từng trong Tưởng phủ nhắc đến.”

“Ha, điều gì khó hiểu chứ? Bây giờ chưởng quản nội vụ Tưởng gia là kế mẫu, dù cũng đẻ. Trước đó chẳng Đại tiểu thư Tưởng gia cũng biệt tích mấy năm trời ? Nghĩ việc lúc Tưởng Đại thiếu gia rời nhà, e rằng cũng tự nguyện .”

“Tóm bây giờ thì . Tưởng Đại thiếu gia lập quân công, Đại tiểu thư Tưởng gia cũng là một viên ngọc khuê các. So với Tưởng Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia tiền đồ hơn nhiều. Cũng rõ Tưởng Thượng thư nghĩ thế nào, yêu thương Tưởng Đại công tử ưu tú như , cứ một mực cưng chiều Tưởng Nhị thiếu gia.”

“Chuyện thì ngươi hiểu . Đàn ông mà, cái thói yêu diệt thê gì đáng chứ. Vốn dĩ lúc đầu khi đương gia chủ mẫu vẫn còn sống, Tưởng phu nhân bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một thất mà thôi.”

Trong đám nghị luận ầm ĩ nhốn nháo, muôn lời đều , đa phần là ca ngợi Tưởng Tín Chi mà chê bai một nhà Hạ Nghiên. Tưởng Nguyễn dựa xe ngựa nhạt một tiếng. Đạp thấp nâng cao, từ đến nay chính là thế thái nhân tình. Bây giờ Tưởng Tín Chi tuổi trẻ tài cao, con đường quan rộng mở, tất nhiên sẽ tiếng ca ngợi tán dương. Mà y càng ưu tú, thì Tưởng Siêu càng lộ vẻ vô dụng, bất tài.

Bên trong Nghiên Hoa Uyển, Hạ Nghiên đang tựa noãn tháp chậm rãi uống . Hôm nay chuyện bố trí hảo, sự trợ lực to lớn của Hạ gia và Lý gia, bà tin Tưởng Tín Chi còn thể thoát kiếp nạn . Nàng nhấp một ngụm . Cứ như , Tưởng Tín Chi chết, Tưởng Nguyễn đủ sức gây sóng gió, nàng nhiều thời gian để xử lý . hiểu vì lẽ gì, sáng sớm hôm nay trong lòng bà nổi lên một linh cảm chẳng lành, sắc mặt cũng bất giác lộ chút nôn nóng.

Phỉ Thúy thấy , vội trấn an: “Phu nhân chớ nên lo lắng. Nô tỳ đoan chắc sự việc hề sơ hở, chỉ cần tĩnh tâm chờ đợi tin vui là .”

Hạ Nghiên còn kịp lên tiếng, thấy rèm cửa hốt hoảng vén lên. Lâm Lang vội vàng tới, vẻ mặt hốt hoảng, nên mở lời thế nào: “Không , Phu nhân, Đại thiếu gia trở về!”

“Ngươi cái gì?” Hạ Nghiên thoáng cái bật dậy, gương mặt xinh tràn đầy tức giận, một tay bắt lấy bả vai Lâm Lang: “Tưởng Tín Chi trở về? Làm thể, ngươi nhầm ?”

“Phu nhân, đây là chuyện xác thực.” Lâm Lang run rẩy đáp lời: “Quan tướng quân cùng Tưởng thiếu gia suất lĩnh binh mã diễu võ phố, tất cả đều thấy , dân chúng đang nghị luận ầm ĩ. Quả thật là Đại thiếu gia sai.”

Thân thể Hạ Nghiên run rẩy đổ ập xuống noãn tháp, bà lẩm bẩm . “Làm thể, chẳng lẽ Tưởng Tín Chi thần linh phù hộ ? Căn bản thể chuyện !”

Đang , bên ngoài một tiểu đồng mở lời: “Phu nhân, Đại thiếu gia về tới cửa phủ, binh sĩ cùng Quan tướng quân đang đợi. Phu nhân, vẫn nên nghênh đón, để tránh miệng lưỡi thế gian bàn tán.”

“Ta nghênh đón ?” Hạ Nghiên khống chế thét lên chói tai. Trời , bà hiện tại hận thể c.ắ.n c.h.ế.t Tưởng Tín Chi, nhưng hết đến khác mang theo một khuôn mặt tươi , giả bộ như một hiền từ nghênh đón ! Nếu như đón, vốn hiện tại bà đẩy lên đầu ngọn sóng, thật sự rơi mắt dân chúng, thế nhân sẽ đồn đãi những chuyện hoang đường gì về kế mẫu độc ác !

“Được, !” Hạ Nghiên c.ắ.n răng . “Ta đây sẽ đón đứa con trai ngoan của !”

Lâm Lang cùng Phỉ Thúy hầu bên cạnh, dám thở mạnh lấy một .

Hạ Nghiên dẫn theo đám nha bà tử tới cổng, tiếng lớn của Quan Lương Hàn: “Tín Chi, ngươi trở về phủ, cũng tiện nán lâu, xin cáo từ . Bản tướng quân nhất định sẽ tấu trình về chiến công của ngươi Thánh thượng, để Bệ hạ ban cho ngươi một chức quan xứng đáng. Ta đây.”

Hạ Nghiên tới cửa, Quan Lương Hàn xoay lên ngựa, chẳng qua ánh mắt lạnh lẽo ghim chặt lên Hạ Nghiên. Bị ánh mắt dò xét, Hạ Nghiên khỏi rùng một cái. Còn kịp mở miệng, Quan Lương Hàn quất roi “Giá!” một tiếng, dẫn đầu đội ngũ rời . Đoàn binh sĩ phía vội vàng thúc ngựa đuổi theo.

Trước cửa Tưởng phủ đều bách tính đến xem náo động. Hạ Nghiên nhanh đến mặt Tưởng Tín Chi. Thiếu niên ngày còn gầy yếu thấp bé hơn bà , giờ đây trưởng thành tuấn uy vũ. Ánh mắt đầy sát khí khi về phía bà khiến khác kinh sợ. Hạ Nghiên cố kìm nén nỗi bất an sâu trong đáy lòng, đ.á.n.h giá Tưởng Tín Chi một lượt, ôn hòa : “Tín Chi, cuối cùng cũng đợi con trở về ! Ròng rã ngần năm, con ngay cả một phong thư cũng gửi về nhà? Phụ con vô cùng nhớ con, giữa cha con thì gì mà bỏ qua , cần gì bỏ nhà chứ? Hơn nữa con liền năm năm, ngài cũng là phụ của con.”

Lời lẽ của bà ôn nhu, dịu dàng, ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thương giả tạo. mỗi câu bà đều ý trách móc Tưởng Tín Chi bất hiếu, tức giận với cha nên rời nhà bỏ , dáng vẻ lạnh lùng vô tâm. Chữ hiếu tại Đại Cẩm triều lớn hơn trời, dù chuyện động trời đến cũng thể hành xử bất hiếu .

Tưởng Tín Chi buồn liếc thẳng Hạ Nghiên lấy một cái, thẳng đến xe ngựa đang dừng , nhẹ nhàng vén rèm, : “A Nguyễn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-105.html.]

Chờ khi trong xe ngựa đỡ xuống, mới chợt nhận đó chính là đích nữ Tưởng Nguyễn.

Hạ Nghiên sững sờ, : “Nguyễn nương, con ở đây? Không con cùng Văn tiểu thư chọn trang sức ?”

Tưởng Nguyễn khẽ đầy hàm ý: “Vốn là như , nhưng nửa đường thì gặp Đại ca dẫn binh đến, nhất thời tâm tình kích động, nên cùng Đại ca chung đường trở về phủ.” Nàng tới mặt Hạ Nghiên, . “Lời mà mẫu hỏi, lúc nãy con cũng hỏi Đại ca . Phụ vẫn luôn Đại ca thích hợp với nghiệp bút nghiên, nên mới dốc lòng dạy dỗ Nhị ca. Từ xuống Tưởng phủ ai cũng rõ, khi cố mẫu còn tại thế, từ nhỏ phụ chỉ bảo Nhị ca sách chữ. Đại ca học văn thành, nhưng cũng trở thành kẻ vô dụng, bất tài. Sau khi cố mẫu qua đời, mới nghĩ quẩn, dứt khoát rời nhà tự tạo tiền đồ. Không ngờ may mắn lập công trạng, trở thành Phó tướng về. Mẫu cũng đừng trách cứ nữa, coi như trong họa phúc. Hơn nữa, nơi biên cương khổ cực thiếu thốn, Đại ca cũng để trong nhà lo lắng, nên tiện thư gửi về. Lúc đó phụ cũng nghĩ như , cho nên từ đến giờ cũng hề thư thăm hỏi tình hình Đại ca, rèn luyện tâm tính cho Đại ca!”

Lời lẽ Hạ Nghiên chứa đựng tâm tư thâm độc ẩn sâu, nhưng lời đáp trả của Tưởng Nguyễn khéo léo kém. Chỉ cần suy xét sẽ thấy, khi cố phu nhân còn sống, Tưởng Quyền hết lòng dạy dỗ Tưởng Siêu, nhưng lạnh nhạt bỏ bê đích trưởng tử. Cho dù thế nào nữa thì đích trưởng tử trong phủ cũng sẽ kế thừa gia nghiệp, vì lẽ gì mà một đích trưởng tử nhờ cậy chốn quân doanh để kiếm tìm chút tiền đồ? Hàm ý trong lời của Tưởng Nguyễn quả thực khiến bách tính suy ngẫm sâu xa. Có lẽ Tưởng Quyền cũng thật tâm nhớ đến đích trưởng tử , nếu thời gian năm năm dài như , dù thế nào cũng tìm hiểu tung tích của Tưởng Tín Chi, hà cớ gì gửi lấy một phong thư thăm hỏi? Mọi Tưởng Tín Chi, bắt đầu nghị luận: Được Tưởng Quyền dốc lòng dạy dỗ thì ? Cuối cùng Tưởng Siêu vẫn thất bại trường thi, chẳng bằng Đại thiếu gia tự lực cánh sinh , nay thật sự lập quân công hiển hách.

Tất nhiên Hạ Nghiên chú ý đến sự đổi ánh mắt của , gần như tức đến mức thổ huyết. ngay lúc , bà một âm thanh trầm thấp: “Tín Chi.”

Tưởng Nguyễn ngước mắt , quả nhiên là Tưởng Quyền. Theo còn Tưởng Siêu, Tưởng Lệ, Tưởng Đan cùng với mấy vị di nương. Trừ Tưởng lão phu nhân vì thể khỏe nên vắng mặt, xem , bộ thành viên Tưởng gia đều tề tựu đông đủ.

Tưởng Tín Chi Tưởng Quyền, chỉ hờ hững gật nhẹ đầu, nhưng lễ độ đáp một tiếng: "Phụ ."

Thấy thái độ dửng dưng của con trai, Tưởng Quyền dâng lên nỗi buồn bực và chán nản. Đứa con trai càng trưởng thành, càng ưu tú, thì càng khó khống chế. Hắn Tưởng Nguyễn cạnh Tưởng Tín Chi, cặp quả thực khí chất và dung mạo vô cùng xuất chúng. trớ trêu , cả hai cùng sinh từ bụng của Triệu Mi!

Vẻ mặt Tưởng Tố Tố kín đáo biểu lộ điều gì. Ngược , Tưởng Siêu với khuôn mặt băng bó kín mít trừng mắt chằm chằm Tưởng Tín Chi, ánh mắt tựa hồ như rắn độc. Tưởng Nguyễn nhận ánh hằn học đó, liền trực tiếp thẳng , nở một nụ thản nhiên.

Nụ rơi mắt Tưởng Siêu, chẳng khác nào lời khiêu khích trắng trợn. Hắn chậm rãi siết chặt hai nắm đấm, ngón tay út cắt khẽ co rút. Hắn cảm thấy ánh mắt của xung quanh dường như đang như thể một trò hề.

Nụ của Tưởng Nguyễn vẫn điềm nhiên như cũ. Sự so sánh, chính là vũ khí vô hình tàn độc nhất. Khi trong phủ xuất hiện hai phận tương đồng, điều thích nhất là đem so sánh. Kiếp , so sánh là nàng và Tưởng Tố Tố; Tưởng Tố Tố càng xuất sắc bao nhiêu, nàng càng lộ vẻ kém cỏi thể chấp nhận bấy nhiêu. Sự so sánh thể triệt để hủy hoại một con . Giờ đây, đối tượng đổi thành Tưởng Siêu, kẻ Tưởng Quyền nâng niu trong lòng bàn tay. Tưởng Siêu vốn cao ngạo, thử để nếm trải cảm giác so sánh, coi là thứ thấp kém xem, liệu kích động mà hành động nông nổi nào chăng?

Hắn cứ yên nhốt trong phòng thì cách nào tay , nhưng nếu chủ động lao , thì chuyện sẽ khác.

Tưởng Lệ và Nhị di nương ánh mắt đầy oán hận chằm chằm Tưởng Tín Chi. Trong lòng các nàng đố kỵ căm ghét. Tưởng Tín Chi trở về, ít nhất trong phủ tạm thời sẽ còn ai dám công khai ức h.i.ế.p Tưởng Nguyễn nữa. Sao phận Tưởng Nguyễn như chứ, ngờ đến bước đường cùng , một vị đại ca lập công danh để nàng dựa .

Hồng Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng thầm thấy may mắn vì đối đầu với Tưởng Nguyễn. Tưởng Tín Chi trở về với phận Phó tướng, ít nhất thì những ngày tháng an nhàn của Hạ Nghiên trong phủ sẽ còn thư thái nữa. Không Tưởng Nguyễn giữ lời hứa, thật sự để nàng lên vị trí đương gia chủ mẫu ? Lòng Hồng Anh âm thầm dấy lên sự kích động.

Chỉ vài câu qua loa chiếu lệ cửa với đám Tưởng gia, Tưởng Tín Chi lộ rõ vẻ mệt mỏi. "Ta đường xa mệt mỏi, trong vài lời riêng với A Nguyễn. Có chuyện gì cần bàn, cứ để tối hãy ."

Huynh lâu ngày tái ngộ, dĩ nhiên vô vàn chuyện hàn huyên, họ cũng tiện ngăn cản. Lúc Tưởng Tín Chi sắp bước cổng, Hạ Nghiên rốt cuộc vẫn nhịn , cất lời hỏi: "Tín Chi, đường hồi kinh, con gặp chuyện gì bất trắc ?"

"Mẫu nghĩ nên gặp chuyện gì?" Tưởng Tín Chi hỏi ngược . Giọng của vẫn ôn hòa như thường lệ, nhưng mang theo một tia sát ý nhàn nhạt. Thân thể Hạ Nghiên cứng đờ, gượng: "Ta chỉ tùy tiện hỏi thăm chút thôi."

Tưởng Nguyễn mỉm : "Quả nhiên lời Mẫu trúng . Trên đường Đại ca hồi kinh, quả thực gặp một toán mưu đồ tạo phản."

"Tạo phản?" Hạ Nghiên thất thanh kêu lên. "Sao là tạo phản?" Những kẻ rõ ràng chỉ phái phục kích Tưởng Tín Chi, biến thành tội danh tạo phản! Tội danh chẳng hề nhỏ, chỉ cần cẩn thận, sẽ dẫn đến kết cục liên lụy cả gia tộc.

Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng đáp: "Chẳng ? Có ít thích khách mai phục, tiếc rằng Quan tướng quân và Tiêu Vương gia đuổi tới kịp thời, bắt trọn bộ. Chắc chắn họ sẽ cẩn thận thẩm vấn, lẽ sẽ tóm kẻ chủ mưu ." Nàng thẳng Hạ Nghiên đang hoang mang tột độ, mỉm : "Kẻ nào là chủ mưu, một khi bắt, nhất định sẽ Bệ hạ ngũ mã phanh thây thị chúng." Dứt lời, nàng thèm để ý đến Hạ Nghiên nữa, kéo Tưởng Tín Chi thẳng bên trong.

Tưởng Tín Chi hồi phủ vội vàng, kịp dọn dẹp phòng ốc, đành tạm thời ở trong viện của Tưởng Nguyễn. Lộ Châu và Chu ma ma đang nóng lòng chờ đợi, thấy cả hai bình yên trở về, mừng rỡ vô cùng, vội vàng dâng rót nước tiếp đón.

Tưởng Tín Chi cùng Tưởng Nguyễn bên cửa sổ. Hắn nàng, hỏi: "A Nguyễn, nghi ngờ việc do Hạ Nghiên sắp đặt ?" Hắn còn là thiếu niên vô tri lỗ mãng năm nào. Thái độ của Tưởng Nguyễn đối với Hạ Nghiên khiến suy nghĩ sâu xa. Tưởng Nguyễn những chuyện mật ? Hơn nữa: "Hạ Nghiên khả năng điều động nhiều xạ thủ như . Những kẻ đó rõ ràng là binh lính huấn luyện nghiêm chỉnh."

Tưởng Nguyễn : "Hạ Nghiên , nghĩa là Hạ gia . Huống hồ còn Lý gia, và lẽ còn liên quan đến Bát Hoàng tử." Nàng tiếp: "Đại ca, là kẻ chinh chiến sa trường, chuyên việc g.i.ế.c địch. Những mưu tính hiểm độc của phu nhân hậu trạch, cứ giao cho xử lý."

"Muội mới bao nhiêu tuổi mà đòi xử lý những chuyện ?" Tưởng Tín Chi cau mày nàng, trong lòng đau xót tức giận. "A Nguyễn, can dự những chuyện . Cứ giao chúng cho . Nếu thích Tưởng phủ, chúng dọn ngoài là ."

“Huynh là con trai của Tưởng phủ, chuyển ngoài, đời sẽ nghị luận ? Trong kinh nhiều Ngự sử như , một khi sơ suất để khác chỉ trích, bọn họ sẽ chút do dự mà lập tức dâng sớ bãi miễn . Tiền đồ quan của tính đây?” Tưởng Nguyễn . “Muội sẽ chuyển khỏi Tưởng phủ .”

“Huynh chẳng bận tâm sự nghiệp quan trường.” Tưởng Tín Chi . “A Nguyễn, chỉ cần bình an, khoái hoạt, đại ca mãn nguyện lắm .”

Bình an khoái hoạt? Nghe thì chỉ là bốn chữ , nhưng thật sự thể đạt điều đó mấy ai. Cả đời nàng sống là vì báo thù, bình an khoái hoạt, là huyễn cảnh, thứ chỉ thể thể chạm tới.

“Đại ca, nhất định quan.” Tưởng Nguyễn . “Chỉ như , mới thể dẫm đạp bộ bọn tiểu nhân gót chân, khiến bọn tôn kính , sợ hãi , dám ức h.i.ế.p , cũng sẽ dám ức h.i.ế.p . Đại ca, đừng quá lo lắng cho .”

 

Loading...