Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Tín Chi độc chiến năm , vẫn hề rơi thế bất lợi. Mấy tên sát thủ giao đấu với trong chốc lát, ánh mắt đều đầy vẻ kinh ngạc. Quả nhiên là chúng quá xem thường Tưởng Tín Chi. Hắn rốt cuộc là từng trải qua chiến trường, khác xa với vị Tưởng đại thiếu gia văn nhược trong lời đồn đại.

Sau một hồi giao thủ, đám thị vệ cảm thấy trầy trật khó nhọc, thể lực hao tổn nhiều. Một tên thị vệ liếc mắt hiệu với tên đồng bọn, ngay lập tức hai quyết tâm liều lĩnh, dùng phương pháp đổi mạng để từng bước áp sát. Tên còn vòng lưng Tưởng Tín Chi, hung ác c.h.é.m một nhát đùi ngựa. Hắc Phong hí dài thê lương, chân trúng một đao cực sâu, khụy hai chân quỳ sụp xuống.

Tưởng Tín Chi tung xuống ngựa, hai tên khác nhân cơ hội mà tấn công. Hắn né sang một bên, nhưng mới đặt chân xuống mặt đất, chợt cảm thấy thể nặng trĩu. Trong lòng đột nhiên kinh ngạc, cúi đầu xuống, quả nhiên, bắp chân chìm sâu lớp bùn lầy. Theo sự giãy giụa của , cơ thể càng lún sâu thể thoát.

Mấy tên thị vệ thu tay . Tưởng Tín Chi xuống, chỉ trong chốc lát, bùn lầy ngập đến bên hông.

Đây vốn là một đầm lầy lớn, phía dùng cành cây khô lấp lên để ngụy trang, đó hề phát hiện . Thì mục đích của đám là vây nơi đây. Càng giãy giụa trong đầm lầy thì sẽ chỉ càng lún sâu hơn, nghĩ thông suốt chuyện , Tưởng Tín Chi ngừng vùng vẫy, chỉ lạnh nhạt mấy tên mặt. “Rốt cuộc ai phái các ngươi tới đây?’’

Một tên thị vệ khẩy. “Tưởng đại công tử, trách thì trách ngươi cản đường khác, thắc mắc chi bằng xuống suối vàng mà hỏi Diêm Vương !” Dứt lời, vung tay lên, thấy trong rừng xuất hiện một loạt tiếng động. Vô kẻ phục kích hiện , tay cầm trường cung, đồng loạt giương tên, loạn tiễn b.ắ.n c.h.ế.t .

Bỗng nhiên Tưởng Tín Chi hiểu , thì ý đồ thâm độc ẩn giấu phía chính là thứ . Vốn dĩ đám bao vây ở trong đầm lầy, đó loạn tiễn xuyên tim mà chết. Dụng tâm quả thật hiểm ác! , rốt cuộc là nào mối thâm thù đại hận với như ?

Không ai trả lời cho nghi hoặc của , chỉ thấy vung tay lên, hàng trăm mũi tên đồng loạt nhắm ngay . Những tiếng “sưu sưu sưu” phá gió truyền tới, mũi tên như mưa lao về phía !

Trên tay Tưởng Tín Chi vẫn còn đao, tất nhiên thể chờ chết, vung đao thật nhanh ngăn trở một lượt tên bay. Cung tiễn đao ngăn , dồn dập rơi xuống trong bùn lầy. Tưởng Tín Chi nhíu chặt lông mày, một khi dùng sức vung đao, thể sẽ lún xuống nhanh. Tiếp tục như , cho dù mũi tên b.ắ.n chết, cũng sẽ chìm trong đầm lầy, từ đó về biến mất khỏi nhân thế.

Trái đều thể thoát khỏi một chữ chết, cục diện tiến thoái lưỡng nan, mưu kế thật sự thâm độc!

Thị vệ vung tay lên, một đợt tên mới dồn dập lao tới, hơn nữa mật độ càng thêm dày đặc. Tưởng Tín Chi chậm rãi nhấc đao lên, nhưng còn đợi vung đao, những mũi tên đang bay trung như thể một lực vô hình đ.á.n.h trúng, bỗng chốc đồng loạt rơi xuống.

Từ xa truyền đến từng đợt tiếng đao kiếm chạm , tiếng vó ngựa dồn dập. Hắn tập trung , ngờ một đội kỵ binh đột ngột phá rừng Ô Mộc mà xông tới. Vừa đến nơi, bọn họ ngay lập tức c.h.é.m ngã những tên đang giương cung b.ắ.n tên.

Sự xuất hiện đột ngột của đội nhân mã , chỉ khiến nội tâm Tưởng Tín Chi kinh ngạc, đám thị vệ cũng chấn động mạnh, rối rít đầu đối phó với những cưỡi ngựa. Cách quá xa, Tưởng Tín Chi rõ lắm, cầm đầu là hai nam nhân xa lạ, giữa một con ngựa chạy chậm một chút. Trên lưng ngựa là một cô nương vận hồng y, đội nón rộng vành che khuất dung nhan, nhưng trong lòng Tưởng Tín Chi dấy lên một cảm giác khác thường khó tả.

Trên lưng ngựa, Tưởng Nguyễn siết chặt hai nắm đấm. Ở kiếp nàng trải qua sự thống khổ của những tra tấn dày vò, tưởng rằng khiến tâm tính rèn luyện đến mức lạnh lẽo cứng cỏi, nhưng rõ tình huống mắt, nàng vẫn kiềm chế mà nảy sinh cơn giận dữ tận đáy lòng.

Thì ở kiếp , nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tưởng Tín Chi là như !

Vốn dĩ Tưởng đại thiếu gia thể đường quan rộng mở, áo gấm về quê, chôn vùi trong cánh rừng Ô Mộc âm trầm , như một thú dữ khốn khổ bao vây trong bùn lầy, vạn tiễn xuyên tâm mà chết! Ở nơi cách kinh thành xa, lặng yên một tiếng động mà biến mất khỏi thế giới !

Món nợ của Hạ gia, Tưởng gia, Lý gia , nếu Tưởng Nguyễn đòi , thề sẽ !

Đám xạ thủ mai phục trong rừng thấy tình thế xoay chuyển, liền lập tức giao đấu kịch liệt với những Triệu Nguyên Phong mang đến. lượng cung thủ quả thực quá nhiều, nhất thời thể phân rõ cao thấp. Nhìn thấy thể Tưởng Tín Chi trong đầm lầy vẫn chầm chậm chìm xuống, Tưởng Nguyễn lòng kinh hãi, kịp nghĩ ngợi, thúc ngựa lao thẳng về phía đại ca.

Mấy tên thị vệ vốn tưởng việc sẽ xuôi chèo mát mái, nào ngờ giữa chừng xuất hiện một đội nhân mã can thiệp, tất nhiên chúng vô cùng tức giận. Tuy nhiên, trong những kẻ đang giao đấu với Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị, một tên để mắt tới Tưởng Nguyễn. Bởi vì nàng giữa đội quân đông đảo vẻ ngoài nhỏ bé đặc biệt, khiến khác khó mà lơ. Tên thị vệ tung lên, đ.â.m một kiếm sắc nhọn về phía nàng. Những Triệu Nghị khá xa, giờ phút đang bận đối phó kẻ khác, thể nào kịp thời ứng cứu. Hai mắt Tưởng Nguyễn khẽ híp , thấy mũi kiếm đ.â.m thẳng tới, nàng chợt nhún , cả dựa sát lưng ngựa, khó khăn lắm mới tránh một chiêu kiếm.

Kẻ thấy một kiếm trúng, liền đổi hướng, hung hãn c.h.é.m mạnh về phía Tưởng Nguyễn. Ngựa kiếm phong hù dọa, đột nhiên dừng chân. Tưởng Nguyễn còn đường lui, chỉ thể đưa tay lên đỡ lấy lưỡi đao. Nàng nghiến răng nhắm mắt, nghĩ thầm, dù cũng chỉ là một cánh tay mà thôi.

Nào ngờ, lưỡi kiếm cuối cùng hạ xuống. Tưởng Nguyễn chỉ thấy một tiếng “keng” thanh thúy, tiếp đó là tiếng rên thất thanh của tên thị vệ. Khi mở mắt, nam nhân đối diện dùng tay trái ôm chặt cổ tay, tay run rẩy, run đến mức thể cầm vững thanh kiếm. Máu tươi rỉ từ đầu ngón tay .

Tưởng Nguyễn cúi đầu xuống, thấy một miếng đồng thau uốn cong đến mức biến dạng rơi đất. lúc tên thị vệ định nữa giơ kiếm lên, một trận gió bỗng lướt qua. Trong nháy mắt, một bóng xuất hiện, giao chiến với .

Tưởng Nguyễn thoáng sững sờ. Chỉ trong khoảnh khắc, tên thị vệ một kiếm c.h.é.m ngang qua cổ họng, ôm lấy cổ, đau đớn gục xuống nền đất lăn lộn.

Kẻ mà Tưởng Tín Chi khổ chiến hồi lâu, tay giải quyết gọn gàng trong nháy mắt. Thấy , mấy tên thị vệ còn đều dồn sức bao vây đây.

Tưởng Nguyễn vẫn còn lưng ngựa. Người nghiêng đầu nàng một cái, ai khác chính là Tiêu Thiều. Hắn xoay gương mặt tuấn tú, đầy khí khái hùng , thản nhiên cất lời: “Lui về phía .” Ánh mắt lạnh lùng của chằm chằm hai tên thị vệ đang bao vây Tưởng Nguyễn, dường như hề coi bọn chúng gì.

Đám thị vệ đều dồn hết lực lượng để đối phó Tiêu Thiều. Phía Triệu Nghị giải vây, liền thúc ngựa phi nhanh tới, lo lắng hỏi: “Biểu , ?”

Tưởng Nguyễn lắc đầu. Triệu Nghị thấy Tiêu Thiều, sững sờ: “Là Tiêu Vương gia?”

Tưởng Nguyễn vội với Triệu Nghị: “Việc cấp bách, thể chậm trễ. Huynh mau cứu đại ca thôi.”

Trong rừng Ô Mộc, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang lên ngớt. Triệu Nghị chút chần chừ xông thẳng về phía Tưởng Tín Chi. Những tên xạ thủ mai phục trong rừng quả thực khó đối phó hơn họ tưởng. Thứ nhất, nhân đông đảo, nhiều hơn quân Triệu gia chỉ gấp đôi. Thứ hai, chúng giống những kẻ nhàn rỗi bình thường, mà trái , vẻ là những quân nhân tổ chức và huấn luyện kỷ luật. Các thị vệ còn đều nhắm Tiêu Thiều và Triệu Nguyên Phong. Cũng may, võ công của hai đều cao cường, nên rơi thế bất lợi.

Triệu Nghị tốn nhiều sức lực mới kéo Tưởng Tín Chi khỏi vũng bùn. lúc , một tiếng quát lớn chợt vang lên: “Tín Chi, c.h.ế.t tiệt! Sao thê t.h.ả.m đến nông nỗi ?”

Hẳn là Quan Lương Hàn theo phía đến nơi. Sau khi trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng cũng cảm thấy sự việc điều bất thường. Người của quân Quan gia tìm cũng theo tiếng ồn mà chạy tới. Quan Lương Hàn thấy cảnh , dứt khoát hạ lệnh: “Khốn kiếp! Mấy tên tiểu tử khốn nạn từ , dám tính kế lên đầu ông đây! Mau tiêu diệt hết đám xạ thủ cho !”

Quân đội Quan gia đông đảo hơn nhiều so với nhân mã Triệu Nguyên Phong mang đến. Việc chế ngự đám xạ thủ chỉ là chuyện nhỏ. Nhờ sự tiếp ứng của Quan Lương Hàn, mấy tên xạ thủ nhanh chóng khống chế, rạp đất. Những tên còn giao chiến cũng Tiêu Thiều và Triệu Nguyên Phong đè kiếm, chúng đều vô cùng hoảng sợ. Vốn dĩ là một cuộc ám sát mười phần chắc chắn, nào ngờ giờ phút xảy sơ suất nghiêm trọng.

Quan Lương Hàn bước tới mặt, đá nhẹ cằm tên thị vệ cầm đầu. “Này, khai rõ cho lão tử , rốt cuộc là ai phái các ngươi tới?”

Tên thị vệ trừng mắt , yết hầu khẽ nhúc nhích. Tưởng Nguyễn thấy , lập tức kêu lên: “Không xong! Bọn chúng tự sát!” Những kẻ quả nhiên là tử sĩ! Nhiệm vụ thất bại, thể trở về báo cáo, rơi tay địch tất nhiên sẽ nuốt t.h.u.ố.c độc để tuẫn tiết. Tiêu Thiều là từng trải thế nào, từ mười tuổi tiếp quản Cẩm y vệ, hiểu rõ những thủ đoạn hơn ai hết. Động tác tự sát nhỏ nhoi mặt chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ. Chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng tháo khớp cằm của mấy tên , khiến độc d.ư.ợ.c giấu đầu lưỡi thể nuốt xuống . Những tên tử sĩ đau đớn quằn quại nền đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-104.html.]

Tiêu Thiều bỗng nhiên xuất thủ, quả thực giải quyết ít phiền phức. Mọi đều thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Tín Chi thoát c.h.ế.t trong gang tấc, liền chắp tay : "Hôm nay đa tạ chư vị tương trợ, nhưng tại hạ một thỉnh giáo bẩm báo..." Hắn còn dứt lời, thấy một giọng mềm mại vang lên: "Đại ca."

Tưởng Tín Chi sững sờ. Tưởng Nguyễn vén tấm màn che chiếc mũ rộng vành sang một bên, để lộ dung nhan lớp che phủ. Thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Tưởng Tín Chi, nàng khẽ , cất tiếng gọi: "Đại ca." Trong mắt nàng ẩn hiện ánh lệ.

Tưởng Tín Chi vẫn bất động, chăm chú thiếu nữ mắt. Từ năm năm rời khỏi kinh thành, còn tin tức gì về Tưởng Nguyễn. Thiếu nữ xa lạ , giữa đôi mày mang vẻ quen thuộc khôn nguôi... Tiểu cô nương non nớt, đáng yêu trong ký ức, từng rụt rè nắm vạt áo gọi đại ca, còn nữa. Thiếu nữ mặt lúc gương mặt sáng sủa, còn vẻ ngây thơ như thuở thiếu thời, tựa như một đóa hoa đương nở rộ, bắt đầu mang theo nét phong tình chín chắn.

Muội của , trưởng thành! Hốc mắt Tưởng Tín Chi nóng ran, khẽ gọi: "A Nguyễn!"

Khi Tưởng Tín Chi quan sát Tưởng Nguyễn, nàng cũng lẳng lặng đ.á.n.h giá . Tưởng gia từ đến nay trọng văn khinh võ, con cháu Tưởng gia vốn phép bước nghề võ. Tín Chi hôm nay, dung mạo vẫn tuấn như thuở nào, chỉ là mất khí chất thanh tao, ôn hòa của một công tử văn nhã, trở nên đen sạm hơn , chuyển hóa thành khí khái thiết huyết của từng kinh qua chiến trường. Sự cương nghị và dứt khoát chỉ thuộc về quân nhân. Điều khác xa so với Tưởng Tín Chi trong ký ức của nàng. Gặp nữa, tựa hồ như cách biệt một đời một kiếp.

Nàng chậm rãi tiến lên. Tưởng Tín Chi cúi đầu xuống. Tưởng Nguyễn khẽ dang hai tay, bất chấp ánh mắt của xung quanh, ôm chặt lấy Tưởng Tín Chi. Nàng thủ thỉ: "Hoan nghênh trở về, Đại ca."

Huynh nhà họ Tưởng cuối cùng cũng đoàn tụ. Triệu Nguyên Phong xoa xoa hốc mắt cay cay, sang hỏi Tiêu Thiều và Quan Lương Hàn: "Tiêu Vương gia, Quan Tướng quân, chẳng hai vị vì mặt ở đây?"

Tiêu Thiều còn kịp mở lời, Quan Lương Hàn đáp: "Có kẻ dám tay với Phó tướng của , lẽ nào thể khoanh tay ? Ta ngược xem thử, rốt cuộc là kẻ nào lá gan lớn đến thế, dám mưu hại của ?"

Quan Lương Hàn và Tiêu Thiều đột nhiên tay, Triệu Nguyên Phong nhíu mày, Triệu Nghị cũng chút bối rối. Tưởng Nguyễn vẫn mỉm , : "Vậy thì xin cảm tạ Vương gia và Tướng quân. Những kẻ huy động nhân lực, tổ chức mai phục, còn dùng loạn tiễn vây sát, hành vi tuyệt nhiên việc mà thường nhân thể . Có lẽ là âm mưu của địch quốc, hoặc thậm chí là quân phản loạn. Chuyện thể xem thường, nó liên quan đến an nguy của Đại Cẩm triều, xin phiền hai vị đại nhân tra xét cho tường tận."

Nàng mở lời đẩy vụ ám sát cá nhân thành âm mưu tạo phản, quả thực là quá. Mấy tên tử sĩ đang đất đều trừng mắt giận dữ Tưởng Nguyễn, Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị nên nên . Tiêu Thiều Tưởng Nguyễn với ánh mắt thâm thúy, Quan Lương Hàn khẽ nhíu mày. Tưởng Tín Chi xoa đầu Tưởng Nguyễn: "A Nguyễn, lời ý gì?"

Tưởng Nguyễn với : "Ta nghĩ, Đại ca cũng chỉ mới trở về kinh thành, cớ gì nhắm đến vây g.i.ế.c nhanh chóng như ? E rằng bên trong tất uẩn khúc."

"Những kẻ đều là tử sĩ, miệng cực kỳ kín, dễ dàng khiến chúng khai sự thật." Quan Lương Hàn nhạt một tiếng.

"Cách hành hình thông thường tất nhiên là vô dụng. Bọn chúng một sợ đau, hai sợ chết, cạy miệng chúng, quả thực khó hơn lên trời." Tưởng Nguyễn bình thản cất lời. " từng qua một phương pháp: khoét sọ , chậm rãi rót dầu sôi sùng sục bên trong. Kẻ hành hình c.h.ế.t ngay, vẫn thể cảm nhận mùi vị bộ não của chính đang dần dần nấu chín. Cảm giác đó, cho dù là kẻ kiên cường mạnh mẽ đến mấy, cũng thể chịu đựng nổi."

Mọi đều trợn mắt há hốc mồm nàng, chỉ mới đến phương pháp mà Tưởng Nguyễn thuật thôi, ai nấy cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía. Đám tử sĩ đất thì run rẩy. Triệu Nghị nuốt nước bọt ừng ực: "Biểu , cách từ ?"

Tưởng Nguyễn mỉm : "Nghe từ lữ khách đến từ phương xa đấy. Cách vốn dùng để đối phó với con , mà là để đối phó với loài khỉ. Người ở nơi đó ưa thích món óc khỉ sống. Họ cố định con khỉ bàn, khoét sọ rót dầu nóng , nóng dùng, cho là như mới tươi ngon. Nguyễn Nương cho rằng việc quá đỗi tàn nhẫn, tiếng kêu than t.h.ả.m thiết của những con khỉ cứ thế vang lên ngớt, cho đến khi bộ não của chúng gắp sạch mới ngừng ." Nàng mấy kẻ đang đất, giọng vẫn nhu hòa: "Không nếu những nếm trọn bộ não của chính , liệu sẽ cảm giác gì? Ngẫm quả là một cực hình tàn độc."

Triệu Nguyên Phong lớn: "Quả thực là quá tàn nhẫn, nhưng đây đều là hành động vì bách tính, vì sự an nguy của Đại Cẩm triều, trách ai những kẻ rắp tâm bất lương? Này, Quan Tướng quân, phiền ngươi nhất định thẩm vấn thật nghiêm ngặt!"

Hai kẻ tung hứng, khiến cho mấy tên tử sĩ đang đất thiếu chút nữa tức đến tim gan vỡ vụn.

Tưởng Tín Chi vô cùng kinh ngạc. Tưởng Nguyễn trong ký ức của thiện lương, đơn thuần, ngay cả một con kiến nhỏ cũng chẳng nỡ giày vò. Mà những lời nàng thốt lúc , nếu như hàm ý sắc bén trong đó, chẳng uổng phí công phu lăn lộn giang hồ bấy lâu nay .

Chỉ là, khi thấy sự tàn nhẫn và quyết đoán của Tưởng Nguyễn, trong lòng hề chút phật ý, chỉ cảm thấy xót xa vô hạn. Để một nữ nhi còn hiểu rõ sự đời biến thành dáng vẻ ngày hôm nay, nhất định Tưởng Nguyễn trải qua muôn vàn khổ sở.

Quan Lương Hàn xong lời của Tưởng Nguyễn, như điều suy nghĩ mà Tưởng Tín Chi, sang Tiêu Thiều. Hắn định : “Vị cô nương đây chính là. . .”, nhưng ba chữ "độc phụ" mà Mạc Thông thốt nghẹn nơi cổ họng, Quan Lương Hàn ho nhẹ một tiếng hỏi: “Muội của Tín Chi ư?”

Tưởng Nguyễn gật đầu xác nhận.

Triệu Nghị vỗ vỗ vai Tưởng Tín Chi. “Tín Chi, là biểu ca của .” Hắn chỉ về phía Triệu Nguyên Phong. “Đó là tam thúc của , cũng chính là cữu cữu của .”

Tưởng Tín Chi tuy kinh ngạc, nhưng thấy mấy cứu một mạng, thấy bọn họ qua với Tưởng Nguyễn hề mang vẻ ác ý, vì : “Biểu ca, Tam cữu cữu.”

Triệu Nguyên Phong : “A Nguyễn, nay Tín Chi trở về, hai cứ ở phủ Tướng quân dưỡng thương .”

Tưởng Nguyễn lắc đầu : “Không cần, Đại ca, về Tưởng phủ với .” Tín Chi một uy phong trở về như thế, há thể bỏ qua cơ hội thêm chút chướng ngại cho con Hạ Nghiên ? E rằng chỉ cần thấy Tín Chi vẹn vô sự, bọn họ cũng tức đến thổ huyết . Nếu cứ bình an vô sự hồi phủ Tướng quân, kế sách tiếp theo của tính đây.

Tưởng Tín Chi đối với Tưởng Nguyễn là chỉ đ.á.n.h đó, tất nhiên đồng ý. Triệu Nguyên Phong nhíu nhíu mày, ngay đó thoải mái : “Cũng . Có Đại ca ngươi bảo vệ, chung cũng đến mức khác khi dễ. Nếu quả thật điều bất trắc, phủ Tướng quân vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc cho các ngươi.”

Phủ Tướng quân và Tưởng phủ nhiều năm hề qua , lúc đây quan hệ cực với Tưởng gia, mắt Tiêu Thiều và Quan Lương Hàn một tầng ý nghĩa khác.

Tưởng Nguyễn tới mặt Tiêu Thiều. Tiêu Thiều cúi đầu xuống nàng, Tưởng Nguyễn liền : “Vốn nên giao mấy kẻ cho biểu ca và Tam cữu cữu tự tra xét một phen, nhưng Quan Tướng quân và Vương gia nhúng tay , bọn cũng đành thuận theo thế cục mà ứng biến, giao bọn chúng cho hai vị. Nếu như thật sự tra điều gì đó, tất nhiên là một công lớn, dù cho Bệ hạ ban thưởng hậu hĩnh thế nào cho Tướng quân và Vương gia, cũng xin hai vị chớ quên, Triệu gia cũng đóng góp một phần công lao trong vụ .”

Lông mày Tiêu Thiều khẽ nhíu , đôi mắt phượng đẽ vẫn chăm chú nàng rời. Hôm nay vốn là bọn vô tình tay tương trợ Triệu gia, nhưng lúc Tưởng Nguyễn , trái còn là bọn cảm ơn Triệu gia? Nàng chịu chịu bất kỳ thiệt thòi nào, ngay cả một câu cũng dùng để chiếm đoạt lợi ích. ... Tiêu Thiều mấy tên đất, những điều Tưởng Nguyễn , cũng vô dụng. Ví dụ như mấy kẻ , sẽ thể tác dụng lớn.

Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị ngạc nhiên. Đến tận lúc , Tưởng Nguyễn vẫn quên giúp Triệu gia. như những gì nàng , nàng sẽ hại Triệu gia, ít nhất Triệu gia thể nhận ít lợi ích từ chuyện .

Tưởng Tín Chi ôn hòa Tưởng Nguyễn. Hôm nay hành sự tinh tế, mưu trí chủ kiến riêng, cử chỉ đều thoát khỏi vẻ ngây thơ của một tiểu cô nương thường thấy. Trong nội tâm chua xót vui mừng. Cái giá đằng sự trưởng thành quá đỗi nhanh chóng là gì, một rời nhà từ lúc thiếu niên như so với bất cứ ai khác đều rõ hơn. Tưởng Tín Chi âm thầm hạ quyết tâm. Bây giờ trở về kinh thành, nhất định che chở Tưởng Nguyễn, để bất cứ ai trong Tưởng gia khi dễ nàng. Muội của , tất nhiên như những tiểu thư nhà khác, nâng niu trong lòng bàn tay, nhận hết tất cả yêu thương.

Tưởng Nguyễn giống như đang nghĩ gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay , trấn an: “Đại ca, những năm qua sống an , gặp càng thêm hơn . Hôm nay hồi kinh, lập quân công, nếu như vinh quy cưỡi ngựa dạo khắp kinh thành một phen, chẳng xứng với những chiến công lừng lẫy, m.á.u xương đổ xuống nơi chiến trường . Muội trong kinh thành của Đại Cẩm triều đều thấy khí thế hào hùng của , trở thành hùng trẻ tuổi nhất kinh thành !”

Nàng cho những kẻ từng xem thường bọn họ, những kẻ từng giẫm bọn họ chân cho rõ ràng. Dù lúc từng trải qua những gì, hôm nay gặp mặt, hai bọn họ đều ở cao, còn những kẻ chế giễu , tất cả đều cúi xuống!

 

Loading...