Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa rơi mấy ngày liên tiếp khiến hai bên đường lầy lội vô cùng, núi đá nghiêng xuống càng khiến lộ trình tăng thêm độ khó so với ngày thường. Đoạn đường định là ba ngày sẽ tới, nhưng tốn thời gian năm ngày mới thể tới nơi. Quân đội Quan gia gấp rút lên đường mấy ngày liên tiếp, dáng vẻ binh sĩ cũng chút mỏi mệt. Ngay phía chính là đường Ô Lâm. Nước mưa phá hủy đường chính, bên trong đường Ô Lâm cây cối rậm rạp, dễ dàng khiến mất phương hướng, càng kéo dài liên miên dứt. Đội quân dừng đường Ô Lâm nghỉ ngơi.
Không Quan Lương Hàn, cả đội quân theo sự chỉ huy của Tưởng Tín Chi. Có binh sĩ nhiệt tình gọi Tưởng Tín Chi: “Phó tướng, xuống dùng chút đồ ăn .”
Tưởng Tín Chi , lắc đầu: “Không cần.”
Binh sĩ nhiều lời nữa. Từ một binh lính nấu cơm nho nhỏ đến chức vị Phó tướng nắm giữ một vùng trời, Tưởng Tín Chi dùng thời gian đằng đẵng suốt năm năm. Người nhà họ Tưởng trọng văn khinh võ, từ nhỏ chỉ Tứ Thư Ngũ Kinh mà lớn lên, cho tới bấy giờ từng luyện võ. Sau đó, ngay cả của cũng thể bảo vệ, mới hiểu trong trăm điều vô dụng, vô dụng nhất chính là thư sinh. Cho dù tiến quân doanh, lúc ban đầu cũng chịu đựng ít đối xử lạnh nhạt. Trên chiến trường đao kiếm mắt, lấy tư chất của , thể giữ cái mạng là trời cao chiếu cố. Vậy mà cuối cùng, Tưởng Tín Chi vẫn thể tới vị trí ngày hôm nay.
Hắn khẽ vuốt đầu tuấn mã, trong lòng dâng lên ngổn ngang tâm sự. Quyết định tòng quân năm xưa chỉ là sự bồng bột của tuổi thiếu thời. Giờ đây chiến trường, bất do kỷ, năm năm về kinh đô. Càng nghĩ càng thấy, việc để Tưởng Nguyễn ở cái nơi hiểm ác Tưởng phủ , quả thực là thượng sách. Những năm , cũng từng tên đổi họ để âm thầm truyền tin về cho Tưởng Nguyễn, nhưng bao giờ nhận hồi âm. Kinh thành càng ngày càng gần, nội tâm Tưởng Tín Chi càng thêm lo lắng, lâu như , Tưởng Nguyễn sống , gặp bất trắc nào . Sau khi Triệu phu nhân qua đời, Hạ Nghiên ngoài mặt ngọt ngào nhưng trong lòng ẩn chứa độc địa, sự cay nghiệt hơn . Từ đến nay Tưởng Quyền hề yêu thương hai , Tưởng Nguyễn lẻ loi một , liệu Tưởng gia ức h.i.ế.p . Cứ miên man suy nghĩ, một cảm giác bực bội, bất an khó tả dần dần dâng lên trong lòng Tưởng Tín Chi.
Hắn đang mải trầm tư, con tuấn mã bên cạnh cúi đầu dùng miệng đẩy nhẹ , móng cào cào xuống mặt đất. Tưởng Tín Chi : “Hắc Phong, bạn khát . Được, dẫn ngươi tìm nguồn nước sạch.”
Suốt cả quãng đường dài nguồn nước trong lành. Nước đất thường lẫn xác súc vật và bùn lầy, uống chỉ e sinh bệnh. Nước sạch hiếm hoi đều nhường cho các binh sĩ yếu ớt. Hắc Phong chịu khát lâu ngày. Dọc đường Ô Lâm một dòng suối nhỏ, Tưởng Tín Chi dặn dò một binh sĩ cận: “Ta dẫn Hắc Phong lấy chút nước, ngươi hãy cho các nghỉ ngơi tại đây . Ta sẽ nhanh chóng trở .”
Binh sĩ nhận lệnh cáo lui. Tưởng Tín Chi xoay nhảy lên lưng ngựa, mật vỗ vỗ cổ Hắc Phong. “Đi nào.”
Hắc Phong khẽ hừ một tiếng, vung vó chạy về phía . Tuy rằng đường rừng Ô Lâm dễ gây lạc lối, nhưng Tưởng Tín Chi là kinh nghiệm trận mạc, cũng hề lo lắng.
Hắc Phong chạy vài bước, thấy phía hiện một con suối nhỏ quanh co. Do sâu trong rừng Ô Mộc, tán cây rậm rạp che chắn phần lớn nước mưa, nên dòng suối trong vắt, hề bùn đất vấy bẩn. Tưởng Tín Chi đang cảm thấy vui mừng, nhưng đúng lúc Hắc Phong bỗng sững .
Tưởng Tín Chi chỉ nghĩ là tuấn mã mệt mỏi, liền vỗ nhẹ lên đầu nó: “Sắp đến , Hắc Phong, tiến lên .”
Hắc Phong phun mấy nóng, móng nặng nề đạp xuống đất, nhất quyết chịu tiến thêm một bước. Tưởng Tín Chi kinh ngạc, Hắc Phong sốt ruột giẫm chân tại chỗ.
Hắc Phong là chiến mã từng kinh qua sa trường, vẫn mang vài phần linh tính. Tưởng Tín Chi nghi ngờ, bất động thanh sắc vuốt ve bờm nó. Cảm nhận sự trấn an của , Hắc Phong dần bình tĩnh . Tưởng Tín Chi nhíu mày, chỉ “vù” một tiếng, từ trong rừng truyền đến tiếng xé gió sắc lạnh. Tưởng Tín Chi chợt đưa tay , thoáng một cái nắm chặt vật đó. Không ngờ đó là một mũi tên, đầu buộc một cái túi lụa màu đỏ. Tưởng Tín Chi ngờ vực lấy chiếc túi xuống, mở , chỉ thấy nửa miếng hổ phách đặt bên trong. Hắn sững sờ, siết chặt hai nắm tay.
Khi Triệu phu nhân còn sống, và từng hai miếng hổ phách hình bán nguyệt. Hai miếng hổ phách riêng rẽ thì chỉnh, nhưng khi ghép thành một khối ngọc tròn hảo. Đặc biệt bên trong hổ phách chứa một con bướm điêu khắc tinh xảo, mỗi mảnh hổ phách vặn là nửa cánh bướm, tự nhiên, sống động như thật. Triệu phu nhân hổ phách thành dây chuyền, một miếng trao cho Tưởng Tín Chi, một miếng trao cho Tưởng Nguyễn. Miếng hổ phách đang ở mắt , rõ ràng là tín vật Tưởng Nguyễn.
Có kẻ đang giữ tín vật của Tưởng Nguyễn. Dù rõ mục đích của chúng là gì, nhưng chắc chắn điều liên quan mật thiết đến sự an nguy của Tưởng Nguyễn.
Hai tay Tưởng Tín Chi xoa nhẹ lên miếng hổ phách cổ, híp mắt , lệ khí trong chốc lát tỏa bốn phía, lạnh thấu xương.
Nơi cách chỗ binh lính nghỉ ngơi tuy gần, nhưng nếu tiến sâu hơn, e rằng sẽ gặp hung hiểm khôn lường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-103.html.]
Trong rừng truyền đến tiếng cành cây ma sát, chợt thấy một vạt áo lướt qua cực nhanh, thẳng hướng rừng sâu.
Tưởng Tín Chi mạnh mẽ vỗ bụng ngựa. “Giá!”
Dù rõ đó là cạm bẫy, nhưng đối phương lấy Tưởng Nguyễn uy hiếp, thể khoanh tay , thậm chí còn thể về báo tin cho binh lính. Giờ phút trong lòng Tưởng Tín Chi giống như lửa nóng đang thiêu đốt, chỉ còn sự nôn nóng và bất an.
Hắc Phong cảm nhận sự phẫn nộ của chủ nhân, tuy về phía , nhưng vẫn hí dài một tiếng đuổi theo, lao vút trong rừng rậm.
Địa thế rừng Ô Mộc vốn hiểm trở phức tạp, Tưởng Tín Chi là đầu đến nơi . Mà phía võ công cực , chuyên chọn những con đường nhỏ hẹp, gập ghềnh mà phi. Hắc Phong đuổi theo , càng lúc càng sâu trong rừng. Cây cối ngày càng cao lớn, cành lá gần như che kín cả bầu trời, thấy ánh sáng. Trong bóng tối thâm trầm, bóng phía chợt lóe lên một cái đột nhiên mất tung tích.
Kẻ dẫn đường biến mất, điều đó càng chứng tỏ đây là một cái bẫy giăng sẵn.
Là bẫy do ai bày ? Lại vì mục đích gì?
Vẻ mặt Tưởng Tín Chi dần trở nên bình tĩnh. Sau khi sự nôn nóng qua , nỗi lo lắng trong lòng cũng dịu bớt. Hắn cảm thấy phần may mắn.
Nếu đây là một cạm bẫy nhằm , lẽ Tưởng Nguyễn vẫn còn an .
Hắn chậm rãi rút thanh đao bên hông . Lưỡi đao tuốt khỏi vỏ, ánh sáng sắc lạnh phản chiếu hình dáng của . Giữa hai đầu lông mày của vị phó tướng trẻ tuổi tự sát khí hiển hiện, dù cũng là trải qua ít chiến trường đẫm m.á.u tanh.
“Vút!” Lưỡi đao sắc bén của Tưởng Tín Chi quét ngang phía , cùng lúc đó, kịp thời cúi thấp , hiểm hóc tránh khỏi đòn đ.á.n.h lén từ phía . Hắn lập tức đầu ngựa , đám lạ mặt cải trang thành thị vệ ngay mặt.
Tổng cộng năm tên.
Hắc Phong trướng lùi vài bước. “Các ngươi là ai phái tới?”
“Tưởng công tử, thức thời thì giao nộp tính mạng của , để năm bọn thể trở về báo cáo.” Một tên trong đó đáp lời.
Tưởng Tín Chi lạnh một tiếng. “Thật tự lượng sức !” Dứt lời, thể đột nhiên bật lên, phi khỏi lưng ngựa, giơ đao nhắm thẳng tên mở lời.
Tên đó kịp phòng , dù cố sức tránh né, nhưng vẫn lưỡi đao của Tưởng Tín Chi lướt qua thương cánh tay. Những kẻ khác ngờ võ công của Tưởng Tín Chi điêu luyện đến thế. Chúng liếc mắt , nhiều lời thêm nữa, cùng gia nhập cuộc chiến.