Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa xuân rả rích triền miên, nhưng những ngày xuân ở Đại Cẩm triều cũng vì cơn mưa mà bừng tỉnh sinh khí, ngược bao phủ bởi một tầng khí u ám nặng nề. Cũng may rằng việc phát cháo từ thiện trong thành vẫn dừng , mà các phú thương hảo tâm cũng dồn dập tham gia đội ngũ quyên góp lương thực. Quân thủ thành trong kinh tăng thêm gấp đôi, những lưu dân gây chuyện vơi bớt nhiều. Ngoại trừ việc cuộc sống vẫn còn khó khăn, các phương diện khác khác biệt nhiều so với khi lũ lụt hoành hành.

Trăm họ ăn đủ no mặc đủ ấm, càng sẽ để ý đến chuyện trong triều đình. Chẳng qua cho dù là như , chuyện Quan tướng quân khải vẫn là đề tài đàm tiếu nhiều nhất trong kinh thành gần đây. Quan Lương Hàn dẫn theo đội quân kiêu dũng thiện chiến, đêm hôm nay thể về tới kinh thành.

Quan Lương Hàn, vị tướng quân đang bách tính ca tụng, lúc đang trong Đông Phong lâu, tay cầm bình rượu mới ủ, uống đến vô cùng vui sướng. Mạc Thông bên cạnh : “Nhị ca, bộ kinh thành đều đang trông mong hồi kinh hôm nay. Huynh thực sự định một chút nghi thức nào ?”

“Làm bộ tịch.” Quan Lương Hàn xì mũi coi thường. “Ta sớm trở về . Cần gì bộ tịch. Vả , lúc về đến cũng là đêm khuya, ai sẽ để tâm những điều vụn vặt . Tự chuốc lấy phiền toái gì?”

Mạc Thông nhún vai: “Trời mưa lớn như , bây giờ bọn họ đến , đội quân thể về tới kinh thành đúng dự định .”

“Yên tâm.” Quan Lương Hàn lau miệng. “Thuộc hạ của há là loại kẻ yếu ớt, mưa lớn hơn nữa cũng thành vấn đề. Giờ phút bọn họ lẽ tới đường Ô Lâm.”

Đường Ô Lâm con đường chính, mấy ngày đường chính nước dâng lên phá hủy, ngựa qua . Đường Ô Lâm thông thẳng tới khu rừng Ô Mộc bạt ngàn, kéo dài ngàn dặm, địa thế hiểm trở, cây cối rậm rạp trùng trùng điệp điệp, nếu lơ đễnh sẽ dễ dàng lạc lối. Trong rừng dã thú qua . Chẳng qua bộ đội quân đều ở đây, thì cũng vấn đề gì. Quan Lương Hàn ngửa đầu dốc rượu trong miệng, rõ ràng: “Yên tâm mà đợi .”

Trong Tưởng phủ, Tưởng Nguyễn cửa sổ, ngẩn ngơ ngắm cơn mưa rơi tí tách. Nàng rõ vì cớ gì, từ sáng sớm nội tâm cứ trào dâng cảm giác bất an khó tả. Mặc dù cố sức khống chế, nhưng tâm thần vẫn thể nào yên .

Liên Kiều vội vã chạy , khẽ : “Tiểu thư, nô tỳ vẫn luôn trông chừng Nghiên Hoa Uyển, thấy một bà lão tiến , lúc thì vô cùng phấn khởi, trong Nghiên Hoa Uyển cũng mừng rỡ thôi.”

Ánh mắt Tưởng Nguyễn lay động. “Ngươi rõ ràng chứ?”

Liên Kiều gật đầu quả quyết. Tưởng Nguyễn lập tức : “Ta cần lập tức ngoài. Bạch Chỉ, Liên Kiều, theo . Lộ Châu, ngươi ở trong phủ. Nếu bên hỏi đến, cứ ngoài chọn nữ trang cùng Văn tiểu thư.”

Lộ Châu gật đầu tuân lệnh, : “Tiểu thư cẩn thận bề.”

Mấy ngày nay Hạ Nghiên mải lo chuyện của chính , còn tâm trí quan tâm đến Tưởng Nguyễn, hoặc lẽ nàng cho rằng Tưởng Nguyễn chẳng thể chuyện gì lớn lao. Đợi Tưởng Tín Chi c.h.ế.t , Tưởng Nguyễn sẽ càng vô phương chống cự. Chính vì sự chủ quan đó mà nàng đối với Tưởng Nguyễn vô cùng khoan dung. Quan hệ của Tưởng Nguyễn và những như Đổng Doanh Nhi trở nên thiết hơn, thỉnh thoảng lấy cớ ngoài cũng thuận tiện.

Ba Tưởng Nguyễn nhanh chóng khỏi phủ, Bạch Chỉ tìm một chiếc xe ngựa bên ngoài, ba lập tức chạy thẳng tới Tướng quân phủ.

Vừa đến cửa Tướng quân phủ, thấy Triệu Nghị cùng Triệu Nguyên Phong đang dẫn theo một đội thị vệ chuẩn xuất phát. Thấy Tưởng Nguyễn, Triệu Nguyên Phong sững sờ, ngay đó mở miệng : “Người của Phụ truyền tin về từ Hạ gia, sáng sớm nay Hạ gia xuất phát thẳng hướng rừng Ô Mộc.” Dừng một chút, tiếp tục: “Lý gia cũng tham gia chuyện .”

Tưởng Nguyễn khẽ nhếch mày. Triệu Nghị cũng theo: “Tổ phụ tiện tay, Tam thúc và cùng . Những đều là quân đội Triệu gia, vì che giấu tai mắt khác mới ăn vận như . Biểu , hiện tại ngươi cứ đợi ở trong phủ, chúng nhất định sẽ cứu Tín Chi trở về.”

Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Ta sẽ cùng .”

Không đợi Triệu Nghị mở lời, Triệu Nguyên Phong quả quyết từ chối: “Không , quá nguy hiểm, ngươi đây.”

“Tam cữu cữu, nếu , e rằng cả đời sẽ chẳng thể an lòng. Chuyện vô cùng khẩn cấp, Tam cữu cữu chớ nên lãng phí thời gian nữa. Ta thể tự bảo vệ bản . Nếu chuyện thật sự nguy hiểm đến mức cũng , nghĩa là khó bề giải quyết, như c.h.ế.t cùng một chỗ với ca ca cũng là may mắn của .” Giọng nàng băng lãnh, mang theo cảm giác thản nhiên màng sống chết, khiến lòng Triệu Nguyên Phong khỏi trĩu nặng. Nhìn dáng vẻ quyết tâm thể đổi của Tưởng Nguyễn, nhớ đến lời Triệu Quang đ.á.n.h giá về nàng ngày hôm qua, cuối cùng đành quả quyết : “Được, nhưng con cẩn thận một chút. Đao kiếm mắt, nếu con thật sự gặp chuyện may, đối mặt với mất của con như thế nào.”

Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu. Triệu Nghị chút do dự, đành dắt từ phía tới một con ngựa, hỏi: “Biểu , thể cưỡi ngựa ?”

Tưởng Nguyễn đợi xong, nhảy phóc lên ngựa. Một cú lật dứt khoát, an tọa ngay ngắn lưng ngựa, thuận tay cầm nón rộng vành đội lên đầu. Tư thái lưu loát, khiến các thị vệ xung quanh khỏi sáng mắt lên vì kinh ngạc. Kiếp trong cung một mỹ nhân đến từ Tây Vực cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa vô cùng xuất sắc, vì trong cung xuất hiện phong trào cưỡi ngựa. đáng tiếc từ nhỏ ai dạy nàng. Cuối cùng chính Tuyên Ly tự dạy cho nàng. Mặc dù tính là cực kỳ xuất chúng, nhưng vì để chú ý đến , Tưởng Nguyễn kể ngày đêm mà luyện tập, cuối cùng cũng trở thành một nổi bật trong đó. Sống một đời, ngờ tới đầu tiên thể hiện bản lĩnh ngựa, là vì cứu Tưởng Tín Chi.

Bạch Chỉ và Liên Kiều cưỡi ngựa, thể theo, chỉ thể ở trong Tướng quân phủ đợi, nên đều lo lắng dặn dò Tưởng Nguyễn: “Tiểu thư, đường vạn phần cẩn thận.”

Thời gian gấp gáp thể ở lâu, Triệu Nguyên Phong cũng cầm roi ngựa: “Đi thôi.”

Một đoàn giơ roi thúc ngựa, chạy ngoài thành. Suốt quãng đường, nước bọt tung tóe từ móng ngựa, phát âm thanh trong trẻo vang xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-102.html.]

Lúc đầu Triệu Nghị và Triệu Nguyên Phong còn lo lắng cho Tưởng Nguyễn, dù thể cô nương cũng yếu đuối, lưng ngựa chạy nhanh lắc lư như e rằng chịu đựng nổi. thấy cả quãng đường Tưởng Nguyễn cũng hề lộ vẻ khó chịu, hai mới yên lòng. Ngựa chạy càng nhanh hơn .

Lại đến Mạc Thông và Quan Lương Hàn bước xuống Đông Phong Lâu, thấy Tiêu Thiều ở bên thì lên tiếng chào. Lúc đang định chuyện, thấy một đoàn cưỡi ngựa chạy lướt qua. Bọt nước mặt đường b.ắ.n tung tóe lên Mạc Thông, vội lùi về một bước, giận dữ quát: “Này, bẩn y phục của bổn thiếu gia !”

Quan Lương Hàn lớn: “Nam tử hán đại trượng phu, so đo chuyện gì chứ. Ồ, đó là tên tiểu tử Triệu Nguyên Phong ?”

Tiêu Thiều khẽ ngẩn , theo ánh mắt của Quan Lương Hàn. Vừa liếc mắt thấy một bóng dáng nhỏ bé trong đoàn , hơn nữa ở giữa đám nam nhân cao to vạm vỡ càng thêm nổi bật. Mặc dù đội nón rộng vành, nhưng khi thấy cưỡi ngựa bên cạnh Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị, nhớ đến việc điều tra đích nữ Tưởng gia nhiều Tướng quân phủ gần đây, thì khó đoán phận của lưng ngựa.

“Bọn họ đang ?” Quan Lương Hàn trầm ngâm hỏi.

“Người phía là binh sĩ Triệu gia.” Tiêu Thiều nhắc nhở. “Đã cải trang thành thị vệ.”

“Tự tiện điều binh? Ô hô, tên tiểu tử Triệu gia chẳng lẽ tìm đường c.h.ế.t ?” Quan Lương Hàn lớn.

Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, đột nhiên xoay rời . Quan Lương Hàn thấy , vội vàng theo hỏi: “Lão Tam, định ? Ta còn chuyện bàn với .”

Tiêu Thiều đến nơi buộc ngựa lầu, tháo dây cương : “Hồi phủ hãy .”

Quan Lương Hàn : “Đệ theo chân Triệu Nguyên Phong ư?”

Tiêu Thiều hề lên tiếng, chỉ chuyên tâm động tác của , ngầm xem như thừa nhận. Quan Lương Hàn đột nhiên bật sảng khoái: “Thú vị, cũng xem rốt cuộc tên tiểu tử Triệu gia đang mưu tính gì. Lão Thất, mau dắt ngựa của tới đây.” Dứt lời, vỗ vai Tiêu Thiều: “Ta với .”

Mạc Thông tình nguyện dắt ngựa của Quan Lương Hàn tới, hỏi: “Nhị ca, Tam ca, thể dẫn theo cùng ?”

Mạc Thông sợ trời sợ đất, nhưng sợ nhất chính là cưỡi ngựa. Thuở nhỏ, từng ngã xuống từ lưng ngựa khi tập cưỡi, dưỡng thương giường ròng rã ba tháng, từ đó về chịu cưỡi ngựa một nữa.

Tiêu Thiều : “Không .”

Mạc Thông sờ sờ mũi, Quan Lương Hàn cũng : “Đệ hãy ngoan ngoãn ở đây .” Dứt lời, trở lên ngựa. Chẳng thèm Mạc Thông, Quan Lương Hàn quất roi một cái, tuấn mã lập tức lao . Mạc Thông ở phía tức đến mức mặt mày tái mét, song cũng chẳng thể .

Hai con ngựa một một âm thầm theo sát đám phía . Quan Lương Hàn đuổi kịp ngựa của Tiêu Thiều, vẻ mặt đổi, nghiêm túc hỏi: “Lão Tam, chuyện gì ?” Bình thường Tiêu Thiều và của phủ Tướng quân bất cứ quan hệ gì, càng thể tùy tiện đuổi theo để chuyện cũ, nhất định xảy chuyện. Đều là quan võ, Quan Lương Hàn quanh năm chinh chiến ngoài biên ải, cũng Triệu gia đang che giấu bí mật nào .

Tiêu Thiều , kinh ngạc liếc . Đôi mắt tuyệt híp , nhẹ giọng : “Hướng của bọn họ là khỏi thành.”

, nhưng thì ?” Quan Lương Hàn hỏi. Trước mắt chỉ lưu dân tiến kinh thành, chẳng mấy ai xuất thành, so với bên ngoài, kinh thành hơn nhiều . Hơn nữa hai Triệu Nguyên Phong mang theo binh sĩ Triệu gia cải trang thành thị vệ, nhất định là nguyên nhân khác. Mặc dù Quan Lương Hàn trấn thủ biên cương xa xôi, nhưng vẫn thể thăm dò tính cách của đồng liêu trong triều đình. Triệu Nguyên Phong, Tam thiếu gia Triệu gia, ngày thường tuy lỗ mãng nhưng cũng kẻ dễ kích động, hơn nữa gia phong Triệu gia nghiêm ngặt, tác phong quân đội cũng , khả năng tùy ý đem binh lính chuyện khác.

“Binh mã của , hiện đang đóng ở nơi nào?” Tiêu Thiều hỏi.

“Quan lộ hư hại, lẽ đang ở đường Ô Lâm. Ta về từ đường Ô Lâm, tính toán hành trình, chắc hẳn sắp qua đường Ô Lâm mà đến Ô Mộc lâm .” Quan Lương Hàn , ngay đó nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc Tiêu Thiều: “Lão Tam, rằng Triệu gia về hướng đội quân của chứ? Triệu gia cùng binh mã Quan gia của vốn chút liên quan nào. Đến nay chỉ và Lão Thất chuyện trở về kinh, dù thế nào nữa thì Triệu gia đường Ô Lâm cũng để nghênh đón , nhất định thể nào nhằm .”

Tiêu Thiều lắc đầu: “Không , liên quan gì đến .”

“Vậy ý là gì?” Quan Lương Hàn càng thêm khó hiểu.

Tiêu Thiều kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa giống như một mũi tên xông về phía . Hắn xuống, : “Ta cũng thể rõ ràng.”

 

Loading...