Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:55:44
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thiên Sát Cô Tinh là chuyện gì?” Triệu Quang lạnh lùng hỏi.

“Tướng quân để tâm đến chuyện nội trạch Tưởng phủ, tự nhiên sẽ rõ, nhưng con nghĩ chuyện đạo trưởng Hư Không gây xôn xao trong kinh thành mấy ngày qua, Thành thủ đại nhân thể nào .”

Triệu Nghị kinh ngạc Tưởng Nguyễn. Chàng cả ngày bôn ba bên ngoài, khi đồng liêu tụ họp nâng chén, cũng từng qua câu chuyện về đạo trưởng Hư Không tại Tưởng gia. Khi , còn thở dài tiếc thương cho vị Đại tiểu thư vô tội, ngờ rằng, Đại tiểu thư Tưởng gia đó chính là cốt nhục của cô cô , là biểu ruột thịt của .

“Khinh quá đáng!”

Triệu Quang vỗ mạnh xuống mặt bàn, lòng ông như rỉ máu. Ông sai , như Tưởng Nguyễn , Mi nhi sống hề chút nào! Cớ nàng về nhà cầu cứu? Vì nàng dùng những lời lẽ cay nghiệt đuổi ông phái đến? Phải chăng nàng sợ liên lụy đến Triệu gia? Ông sai thật ! Năm xưa khi Triệu Mi trở về mặt, ông nên đón nhận nàng, dẫu Tưởng gia mượn thế Triệu gia thì ? Ít nhất Tưởng Quyền sẽ dám chèn ép, ức h.i.ế.p Triệu Mi, cũng như áp bức con trai con gái nàng đến mức !

“Mẫu con Tưởng gia hãm hại mà chết. Tuy rằng con vẫn tìm chứng cứ, nhưng một ngày con nhất định sẽ sáng tỏ.” Tưởng Nguyễn khẳng định. “Người từng với con rằng bao giờ hận Triệu gia. Thuở con còn thơ bé, vẫn thường kể cho con những chuyện về Triệu gia.”

Tưởng Nguyễn thẳng Triệu Quang. “Con mang mối huyết hải thâm thù với Tưởng gia. mắt, con chỉ hy vọng Tướng quân thể chấp thuận lời thỉnh cầu , cứu lấy đại ca con.”

Nàng dám chắc tình cảm của Triệu gia dành cho Triệu Mi rốt cuộc sâu đậm đến nhường nào. Nàng nhiều như , chẳng qua chỉ khơi dậy sự áy náy trong lòng Triệu Quang. Thỉnh cầu bề ngoài vẻ hợp lý, nhưng Triệu gia từ đến nay vô cùng cứng nhắc. Nếu Triệu Quang hối hận, ông ắt sẽ đồng ý giúp nàng. Nàng đảo mắt quanh đại sảnh, trong mắt những đàn ông họ Triệu, ngoại trừ một , đều ngập tràn sự phẫn uất, hiển nhiên nàng khơi gợi lên cơn giận dữ tột độ đối với Tưởng Quyền. Tưởng Nguyễn đối diện với ánh mắt thăm dò của Triệu Nguyên Bình, chỉ mỉm nhàn nhạt.

thế, chuyện chính là như . Triệu gia yêu thương Triệu Mi, nhưng khuất nhiều năm. Một con đoạn tuyệt quan hệ với song , tình cảm liệu phai nhạt theo thời gian? Tưởng Nguyễn hề . Nàng chỉ thể dựa những lời Triệu Mi từng kể về Triệu gia, từng chút một lay động nhân tâm.

Cha con nhà họ Triệu, trừ Triệu Nguyên Bình vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, những còn đều đỏ hoe viền mắt, rưng rưng lệ. Bọn họ vốn là những nặng tình nặng nghĩa, mà Tưởng Nguyễn đang đến chính là tiểu nữ nhi Triệu gia yêu thương nhất từ thuở lọt lòng. Cơn thịnh nộ tất nhiên thể kiềm chế. Hơn nữa, những lời Tưởng Nguyễn dù chỉ kể lướt qua, nhưng những chuyện như đày thôn trang, kế mẫu hãm hại, thể dễ dàng cho qua? Phu thê Tưởng Quyền ngay cả Triệu Mi cũng dám hại, ngay cả Tưởng Tín Chi cũng dám tay sát hại, Tưởng Nguyễn sống sót đến bây giờ, chẳng trải qua bao hiểm nguy ?

Ánh mắt Triệu Quang ngập tràn sự hối hận.

Tưởng Nguyễn lẳng lặng ông. “Tướng quân, lời thỉnh cầu , ngài chấp thuận, chấp thuận?”

“Nếu chấp thuận thì sẽ ?” Triệu Quang hỏi .

“Con sẽ chấm dứt việc phát cháo bố thí, Tướng quân Bệ hạ khen ngợi, chi trả chi phí bồi thường cho con, thể nào cứ nhận lợi ích mà hề bỏ . Còn về sinh mạng của Thành thủ đại nhân, cứu một mạng quả là phúc đức vô lượng, nhưng Thành thủ đại nhân đây thể ngày nào cũng trông cậy vận may như thế.”

Triệu Quang trầm mặc nàng một lát, đó đột nhiên bật sang sảng: "Được!"

Ban đầu, ông cảm thấy tiểu cô nương tỏa khí chất lạnh lẽo, tuổi còn nhỏ khiến khó lòng dò xét, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Đến khi rõ chuyện của Triệu Mi, nỗi áy náy và căm hận đan xen, sự hoài nghi đối với Tưởng Nguyễn tan biến, chỉ còn coi nàng là cháu ngoại của . Ông thầm nghĩ: Nàng đến nhường nào? Tiến thoái đắc ý, xử lý công việc độ lượng, thông minh tài trí cũng là một hai. Con gái Triệu gia, ắt phong thái như thế !

“Gọi Tướng quân cái gì," Triệu Quang nghiêm mặt . "Phải gọi là ngoại tổ phụ.”

Tưởng Nguyễn chớp chớp đôi mắt, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ngoại tổ phụ.”

Với thái độ rõ ràng của Triệu Quang, Triệu Nguyên Phong là đầu tiên nhảy dựng lên, bước nhanh tới bên cạnh Tưởng Nguyễn, hồ hởi : “Ngươi thực sự là ngoại tôn nữ của ?” Nói đ.á.n.h giá nàng một lượt, đoạn lắc đầu thở dài: “Haiz, quả thật dung mạo xuất chúng hơn Mi nhi, nhưng tính tình đáng yêu bằng Mi nhi.”

Triệu Mi vốn dịu dàng hiền lành, mà nàng thì mang tính cách .

Dĩ nhiên Triệu Nguyên Giáp và Triệu Nghị cũng vô cùng mừng rỡ, chỉ Triệu Nguyên Bình vẫn ung dung tự tại một góc, dò xét Tưởng Nguyễn thêm một lượt nữa.

Trong lúc đang trò chuyện, mấy âm thanh khác từ đại sảnh truyền đến.

“Ngọc Long, chớ chạy nhanh như thế.”

“Ngay cả Phụ cũng đoán quý nhân hôm nay là ai, tất nhiên con xem một chút. Nương, Tổ mẫu, đừng theo con nữa.”

“Nhị ca, đợi ! Đệ cũng cùng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-100.html.]

“Hai tên nhóc các ngươi ngay cho !”

Ngay đó, một bên rèm châu vén lên, hai thiếu niên bước .

Cả hai đều là thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi. Người cao hơn vẻ ngoài tuấn nho nhã, thoáng nét tương đồng với Triệu Nguyên Bình; thấp hơn mang vẻ hưng phấn lộ rõ. Cả hai thấy một thiếu nữ xinh đang trong phòng, nhất thời đều ngây .

“Ngọc Long, Phi Chu.” Tiếp đó, trong phòng xuất hiện hai vị phu nhân xinh , dịu dàng gọi tên. Họ thấy Tưởng Nguyễn cũng ngẩn . Người cuối cùng bước chính là Tô thị ôn hòa hiền từ. Bà : “Hai tiểu tử thật nghịch ngợm, căn bản ngăn .”

Triệu Nghị kéo Tưởng Nguyễn tới bên cạnh Tô thị, hồ hởi : “Tổ mẫu, xem đây là ai?”

Tô thị dù qua tứ tuần, nhãn lực vẫn còn tinh tường. Thời điểm thấy Tưởng Nguyễn từ xa, thể bà khẽ run lên. Đến khi Triệu Nghị kéo Tưởng Nguyễn tới mặt, thấy rõ dung mạo nàng, nước mắt bà nhất thời trào như mưa. “Mi nhi của !”

Bà ôm chầm lấy Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn cứ yên để bà ôm. Kể từ khi Triệu Mi qua đời, từng ai dịu dàng ôm lấy nàng như thế . Cái ôm của Tô thị, khiến tâm trí nàng chút bàng hoàng.

Triệu Ngọc Long tới mặt Triệu Nguyên Bình, hỏi: "Phụ , vị cô nương là ai?"

Triệu Nguyên Bình mỉm : “Nàng là nữ nhi của cô cô con, là biểu của các ngươi.”

Tô thị đang ôm Tưởng Nguyễn, lời thì thể run lên bần bật. Bà chậm rãi buông Tưởng Nguyễn , đôi mắt đẫm lệ mơ hồ dò xét nàng. Sự kinh hỉ ban đầu dần tan , bà vốn còn tưởng rằng ông trời ban cho bà một cơ hội, để bà gặp đứa con gái khuất nơi suối vàng một nữa. ngay đó, một niềm hân hoan khác lấp đầy tim bà, bà hỏi: “Con là Nguyễn nhi ư?” Thời điểm Triệu Mi sinh hạ Tưởng Nguyễn, bà cũng từng sai thăm hỏi.

Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu đáp lời.

Tô thị nàng, nhất thời nghẹn lời gì, chỉ đưa tay vuốt ve bàn tay Tưởng Nguyễn: “Thật , lớn lên xinh hệt như nương con, là một đại cô nương .”

Triệu Phi Chu cạnh mẫu , tò mò đ.á.n.h giá Tưởng Nguyễn.

Tô thị nhẹ giọng: “Nhiều năm như , cứ ngỡ sẽ còn cơ hội gặp con. Nguyễn nhi, con tự ý rời phủ như , Phụ con ?”

Triệu gia ưa Tưởng phủ, Tưởng phủ cũng chẳng qua với Phủ Tướng quân. Tô thị lo lắng Tưởng Nguyễn đột ngột đến đây sẽ Tưởng Quyền trách phạt nặng.

Tưởng Nguyễn vị phu nhân dịu dàng điềm đạm mặt – ngoại tổ mẫu của nàng – hề chút ngăn cách nào. Nàng mỉm đáp: “Con sẽ tự sắp xếp việc.”

Thấy khí chất nàng trầm , cử chỉ chững chạc như trưởng thành, Tô thị xúc động yên lòng, vui vẻ : “Nương con dạy dỗ , thật sự .”

Nghe những lời , vẻ mặt của phụ tử Triệu Quang đều trở nên nặng nề.

“Nguyễn nhi, tại đột nhiên con đến đây? Có con tha thứ cho lầm của ngoại tổ mẫu ? Lẽ ngoại tổ mẫu nên bỏ mặc con và nương con lúc . Cũng bao năm qua con chịu uất ức thiệt thòi nào ?”

Thoạt , Tô thị hiển nhiên là Triệu gia che chở kỹ lưỡng, từng nếm trải hiểm nguy bên ngoài. Tưởng Nguyễn trầm ngâm một lát, : “Sao ngoại tổ mẫu tự trách như ? Là Nguyễn nhi tròn chữ hiếu, nhiều năm qua từng đến thăm một . Con vẫn sống , Tưởng phủ thiếu thốn vật chất, cũng kẻ nào dám ức h.i.ế.p con.”

Uất ức, thiệt thòi? Món nợ nàng sẽ từ từ đòi hết.

Thấy Tưởng Nguyễn tránh nhắc đến chuyện ở Tưởng phủ, lòng phụ tử Triệu Quang đều khẽ lay động. Nhiều năm qua, kể từ khi Triệu Mi qua đời, Tô thị luôn sầu muộn vui. Nếu những nỗi khổ mà Tưởng Nguyễn gánh chịu, tất nhiên bà sẽ đau lòng khôn xiết. Tưởng Nguyễn hé răng nửa lời, xét cho cùng là vì cố tình che giấu, nghĩ đến tâm tình của Tô thị mà thôi.

Nàng mỉm : “Hôm nay con tới đây, chỉ đặc biệt thăm viếng gia đình chúng .”

 

Loading...