Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:16
Lượt xem: 2

Tưởng gia hai mỹ nữ, trưởng nữ đích xuất, yêu mị như ma, thứ nữ thứ xuất, thanh lệ tựa tiên.

Mẫu ruột của nàng qua đời sớm, đại ca tử trận nơi sa trường. Đạo sĩ luận giải bát tự nàng là thiên sát cô tinh, từ thuở nhỏ đưa thôn trang, chịu cảnh lạnh nhạt và xa lánh của .

Sau khi hồi phủ.

Nàng vẫn luôn cảm kích kế mẫu đối đãi với nàng như con ruột.

Thứ thiện lương tựa tiên tử, màng lời nguyền rủa mà thật lòng đối xử với nàng.

Trong lòng nàng cảm động, cam tâm thứ tiến cung.

Cứ ngỡ rằng…

Phụ thật lòng yêu mến.

Dốc sức phụ giúp nàng hết lòng thương yêu.

Nàng vì vinh quang gia tộc, sẵn sàng hy sinh lợi ích cá nhân vì đại cục.

Ai ngờ .

Khi thời cuộc đổi , nàng thương thiên hạ, bản nàng gánh lấy họa danh ‘yêu nữ họa quốc’.

Thứ thật khéo léo. “Tỷ tỷ cũng là hạt cát trong mắt tiểu . Hôm nay, thời khắc loại bỏ hạt cát đến. Tỷ tỷ từng nghĩ, đại ca và mẫu của tỷ vì lý do gì mà c.h.ế.t ?”

Phụ lạnh lùng đối đãi, chỉ chăm chăm thăng chức. Đến lúc đó, nàng mới bản chính gia tộc vứt bỏ.

Bị phế tứ chi, hóa thành Nhân Trư, tận mắt chứng kiến tiểu nhi gian thần giày vò bỡn cợt tới chết, nàng hai mắt nhỏ máu, trong lòng lập lời thề độc ác nhất.

trời xanh mắt, cho nàng trở về mười năm , trưởng nữ Tưởng gia, lệ quỷ từ cõi c.h.ế.t trở về!

Thôi thì, nếu mang danh họa quốc yêu nữ, chi bằng giáng xuống họa kiếp long trời lở đất!

Thứ giả nhân giả nghĩa, kế mẫu tàn độc, thương bạc bẽo, gia tộc vô tình. Diêm Vương chịu thu, hành đòi mạng!

Kiếp quân cờ, kiếp thiên hạ chính là bàn cờ của ! Nàng duyên dáng, xinh yêu mị, một hồng y kiều diễm khuấy động phong vân. Nàng là ác quỷ hồi sinh từ địa ngục, dĩ nhiên khiến những kẻ hại nàng nợ m.á.u trả bằng máu!

“Ta những kẻ từng nợ mạng sống của tự tay dâng mạng sống đến gặp . Ta những kẻ từng khinh thường vĩnh viễn chỉ thể ngưỡng mộ . Muốn trọng thần vương hầu thấy thì run rẩy, đem giang sơn gấm vóc , tất cả đều dẫm nát chân !”

“Nàng là họa quốc yêu nữ, là loạn thần tặc tử.” Hắn vận y phục đen như mực, mắt sáng tựa . “Trời sinh một đôi vặn.”

Màn đêm dày đặc như mực, gió lạnh chợt nổi lên, cánh cửa viện hoang tàn gió lạnh thổi qua càng thêm tiêu điều thê lương, chịu nổi một cơn gió.

Mấy bà quản sự thô kệch đang vội vã trong sân. Bà quản sự đầu béo, mặc ngoài một chiếc áo vải màu xanh, tay áo vén lên một nửa, xách một chiếc giỏ đựng thức ăn, bước về phía gian phòng cuối cùng.

Trong sân tràn ngập một mùi hôi thối khác thường. Bà quản sự trẻ tuổi hơn một chút theo phía nhỏ giọng . “Thật là thối, lão gia cho gọi cái thứ ghê tởm gì, thật khiếp .” Nói đến đây, bà kiềm mà kêu lên một tiếng, bước tới gần bà quản sự đầu, ghé tai nhỏ. “Không …”

“Vương Quý Gia, ngươi nên bớt lời …” Bà quản sự áo xanh chút phiền não. “Nếu bên ngoài , sợ rằng sẽ tha cho ngươi.”

Vương Quý Gia vội vàng ngậm miệng.

Dừng cửa phòng, một nha mặt tròn, tuổi còn trẻ từ bên trong , nhận lấy giỏ thức ăn của bà quản sự áo xanh .

Qua hồi lâu, nàng mang giỏ trống trở . Bà quản sự áo xanh nhận lấy, nha . “Lão gia phân phó, mang bên trong .”

“Có …” Nha mặt tròn sợ hãi.

“Chúng cần quá nhiều.” Bà quản sự áo xanh thở dài, với Vương Quý Gia. “Đến, đưa .”

Bên trong phòng thắp đèn, ánh sáng tuy yếu ớt nhưng cũng đủ soi rõ. Vương Quý Gia bịt mũi , qua lâu mới thấy một thứ trong chậu gỗ.

Vừa rõ cái vật , bà gần như nôn . Mấy ngày nay, tuy hôm nào bà cũng cùng với ma ma áo xanh đến đưa cơm, nhưng từng thấy rõ bộ dạng bên trong.

Trong chậu gỗ, đây thể gọi là nữa . Tứ chi nàng phế tru, chỉ còn thể trần trụi cố gắng chống đỡ trong chậu gỗ. Tóc tai rối bù, bên còn dính một ít uế vật. Lờ mờ thể đây là một nữ tử.

Bà quản sự áo xanh , trong mắt hiện lên một chút thương hại. Mặc dù bà rõ cô gái là ai, nhưng bất kỳ ai trong tình cảnh cũng khiến thương xót. Huống chi hôm nay lão gia đột nhiên hạ lệnh đưa ngoài, kết cục hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.

Trong lòng Vương Quý Gia hoảng sợ và buồn nôn đến cực điểm, dám kháng lệnh, chỉ thể kiên trì bưng chậu gỗ phía ngoài.

Nữ tử cũng ngoan ngoãn, giãy giụa gào . Nàng giống như đang ngủ say.

Theo sự phân phó, bà đem chậu gỗ tới phòng ngủ của lão gia. Trong lòng Vương Quý Gia tự hỏi, lão gia đem thứ khiến khiếp sợ đến phòng là ý gì? Bất thình lình, nữ tử trong chậu gỗ mở hai mắt , Vương Quý Gia vặn bắt gặp.

Nhắc tới cũng lạ, nữ tử khủng bố đến cực điểm sở hữu đôi mắt thập phần xinh , vũ mị sinh tình, tựa suối nước trong vắt giữa khe núi, lạnh băng nhưng động lòng .

Vương Quý Gia sợ run lâu, mãi mới đầu chạy trốn khỏi phòng.

Tưởng Nguyễn chậm rãi mở mắt.

Sống trong bóng tối quá lâu, bây giờ đối diện với ánh sáng, nàng chút quen. Khựng suy nghĩ rõ tình cảnh của , chỉ còn một nụ mỉa mai, lạnh lẽo.

Nàng, đích trưởng nữ Phủ Binh Bộ Thượng Thư, từng là Nguyễn mỹ nhân danh giá, nay phế thành lợn, vĩnh viễn còn cơ hội ngẩng mặt lên trời!

Nàng nhớ năm mười sáu tuổi, ngày tiến cung, phụ từng : “Nguyễn nhi, con nhập cung phi, Triệu gia cùng Tưởng gia đều sẽ là hậu thuẫn vững chắc cho con, cần lo lắng.”

Muội Tố Tố nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lau khóe mắt. “Nguyễn tỷ tỷ, tỷ là ân nhân của tiểu , ân tình c.h.ế.t tiểu cũng khó lòng báo đáp trọn vẹn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-1.html.]

Còn , nắm lấy bàn tay nàng, thề thốt: “Nàng hãy đợi thêm chút nữa, vài ngày nữa thôi, hứa sẽ cưới nàng, trao cho nàng một danh phận quang minh chính đại.”

đến nay, phụ nàng thăng lên chức Tể tướng Phụ quốc, hàng nhất phẩm triều đình; kế mẫu sớm là Tể Tướng phu nhân cao quý; trở thành Mẫu nghi thiên hạ; còn đăng cơ tân Hoàng đế! Bọn họ rũ bỏ nàng như chiếc giày rách, thậm chí còn lấy mạng nàng!

1.Năm nàng lên năm, mẫu qua đời sớm, ca ca cũng tử trận nơi sa trường. Di nương nâng đỡ chính thức kế thất. lúc , một vị Vân Du đạo sĩ ngang qua, phán bát tự nàng khắc phụ khắc mẫu, khiến Tưởng Nguyễn đưa về thôn trang xa xôi. Mãi đến năm mười bốn tuổi cập kê, Tưởng Quyền mới niệm tình cốt nhục, cho đón nàng trở về phủ. Chẳng bao lâu , trong cung truyền tin, danh sách tuyển phi mới nhất tên tiểu thư Tưởng gia.

Hoàng Thượng đương thời nghi ngờ Tưởng gia cấu kết với Bát hoàng tử, việc tuyển phi lúc chẳng qua là kiềm chế Tưởng gia.

Tưởng Phủ lúc chỉ hai nữ nhi đang độ xuân sắc, nhưng Tưởng Tố Tố thể yếu ớt, tính tình đơn thuần nhút nhát. Hoàng mệnh thể kháng cự, Tưởng Quyền lập tức hạ lệnh, bắt Tưởng Nguyễn tiến cung, trở thành Nguyễn mỹ nhân.

Dù cho nhẫn nhục cam chịu, nàng vẫn thể nào chịu đựng việc thị tẩm trướng Hoàng đế, đó là tai họa ẩn nơi thâm cung khiến đóa hoa trong lòng nàng dần tàn úa. Nếu nhờ Bát hoàng tử luôn luôn cẩn thận an ủi, nàng sớm dùng bảy tấc lụa trắng kết liễu đời trong cung cấm. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ ca ca và mẫu tạ thế, nàng từng ai chở che, yêu thương. Nàng trao trọn trái tim thiếu nữ cho . Nàng bình tĩnh chấp nhận, cam tâm ở chốn thâm cung một quân cờ cho và Tưởng gia, âm thầm truyền tin tức. Nào ngờ, khi bức thoái Hoàng đế, khiến tân đế c.h.ế.t thảm, bọn họ nhẫn tâm giam cầm nàng, vu oan nàng tội g.i.ế.c vua, ban cho nàng cái danh họa quốc yêu nữ độc ác!

Khoảnh khắc nàng bậc thềm cao, chứng kiến ánh mắt lạnh băng của phụ , nàng rốt cuộc tỉnh ngộ. Nàng trở thành vật hết giá trị lợi dụng! Săn thỏ thì ch.ó săn nấu!

Bị giam cầm trong ngục tối mờ mịt, nàng cứu . Nàng cứ ngỡ tìm đường sống, nhưng ngờ, ác mộng thực sự chỉ mới bắt đầu.

Muội nàng, dung mạo thanh lệ như tiên, nở nụ dịu dàng, nhưng trơ mắt khác chặt đứt tứ chi nàng, biến nàng thành một lợn ghê tởm.

Nàng tuyệt vọng, cam tâm, phẫn nộ tột cùng, thấy thanh lệ như tiên cất lời. “Tỷ tỷ , ngày thường tiểu vui vẻ thuần khiết, chịu dù chỉ là một hạt cát nhỏ lọt mắt? Hạt cát mang tên tỷ tỷ đây, tiểu nhịn nhục bỏ qua hơn mười năm . Hôm nay, đến lúc ném hạt cát đó .”

Nàng mỉm , bồi thêm một câu: “Bát hoàng tử lập Hoàng hậu. Vinh quang tỷ tỷ thể hưởng thụ, chi bằng để tiểu tỷ hưởng .”

Cơn đau thấu xương lan khắp cơ thể, giờ nàng mới thấu hiểu thế nào là cái c.h.ế.t lặng của tâm hồn. Tưởng Nguyễn thực sự hiểu, vì lẽ gì Tưởng Tố Tố hận nàng sâu đậm đến mức .

Dường như Tưởng Tố Tố đoán tâm tư của nàng, khẩy : “Mẫu của tỷ tỷ chẳng là Thiên kim tiểu thư Phủ Đại tướng quân lừng danh ? Chẳng tỷ tỷ vẫn luôn ỷ phận , chẳng hề để tiểu mắt ? Đáng tiếc , đáng tiếc .” Nàng nâng má, nghiêng đầu thong thả : “Cả Phủ Đại tướng quân, bởi vì tội danh mưu phản, bắt giam hôm qua.” Nàng chằm chằm Tưởng Nguyễn, gằn từng chữ: “Một trăm lẻ ba mạng trong phủ tịch biên tài sản, đồng loạt c.h.é.m đầu thị chúng trưa hôm qua.”

Tưởng Nguyễn chỉ cảm thấy Ngũ Lôi Oanh Đình giáng xuống, đầu óc hỗn loạn. Phủ Đại tướng quân chính là nhà ngoại công của nàng. Dù năm đó mẫu cố tình gả cho Tưởng Quyền mà chọc giận Triệu Đại tướng quân, từ đó cắt đứt quan hệ, thế nhưng m.á.u mủ tình thâm, thể đau đớn như cắt từng khúc ruột!

Nàng liều mạng trừng mắt Tưởng Tố Tố, nhưng đối phương chỉ mỉa mai: “Tỷ tỷ hận ư? Đừng vội, còn một đại lễ tặng cho tỷ. Sau , tỷ sẽ sớm gặp họ mà thôi.”

Vì lẽ đó, Tưởng Nguyễn đưa trong một căn mật thất âm u, đấu tranh sinh tồn suốt mấy ngày trời, cho đến tận hôm nay, nàng mới thấy ánh sáng.

“Két…” Cánh cửa cũ kỹ vang lên một tiếng động chói tai.

Một nam tử béo ục ịch, cả nồng nặc mùi rượu, ôm một hình khác ném mạnh lên giường, đó lập tức bò sát gần.

Có thể loáng thoáng hình ném là một đứa bé trai, đang vùng vẫy thoát . Khi Tưởng Nguyễn hài nhi , nàng lập tức kinh hãi.

Đó chính là Phái nhi!

Nữ tử trong cung vốn phúc mỏng, nhiều khó lòng sinh hạ long tử, nhiều hoàng tử yểu mệnh khi mới chào đời. Mẫu ruột của Phái nhi chỉ là một tiểu cung nữ, khi sinh hạ qua đời. Hoàng Thượng thèm để mắt đến con trai xuất thấp hèn . Ngày đó xảy chuyện gì, đứa bé giao cho nàng nuôi dưỡng.

Sáu năm chung sống, nàng và Phái nhi sớm nảy sinh tình cảm mẫu tử sâu đậm. Từ khi xảy cung biến, nàng sai cung nữ cận ôm Phái nhi bỏ trốn, nhưng hóa , vẫn thể thoát khỏi lưới trời.

“Mẫu ! Mẫu !” Phái nhi giãy giụa gào t.h.ả.m thiết, nhưng thể thoát khỏi đôi bàn tay thô bạo đang sờ mó khắp .

Tưởng Nguyễn chỉ cảm thấy lạnh buốt đến tận xương tủy. Trường tương hầu Lý Đống sở thích đồi bại với nam hài, việc nàng sớm từ khi còn ở trong cung. hôm nay, nàng chỉ thể trơ mắt con trai tên ác ma nhục, thể .

Nàng thét lên thật lớn, nhưng yết hầu hủy hoại chỉ còn thể phát tiếng "A... a" khàn đặc.

Lý Đống chán ghét liếc xuống. “Kêu gào ích gì, nương nương thể tới đây cứu ngươi, ngoan ngoãn một chút .”

Hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, hèn mọn khuất phục uy quyền của 'nương nương' , dám động thái dư thừa nào khác, chỉ chuyên tâm đùa giỡn nam hài mắt.

Tưởng Nguyễn co ro trong chiếc chậu gỗ, mãi đến khoảnh khắc , nàng mới lĩnh hội Tưởng Tố Tố chừa cho nàng đôi mắt . Nàng nàng tận mắt chứng kiến cảnh c.h.ế.t t.h.ả.m mắt .

Nàng sững sờ trong chậu, thể cứng đờ như một tượng gỗ mục. Từng mảng ký ức đau thương luân phiên xẹt qua mắt: gương mặt mẫu lúc lâm chung, thái độ lạnh nhạt của phụ , lời hứa hẹn vàng son của Bát hoàng tử, nụ giả dối khi Tưởng Tố Tố nắm tay nàng bày tỏ lòng cảm tạ, sự thờ ơ của Hoàng thượng, những tháng ngày khổ sở trong hậu cung, và cuối cùng, tất cả cô đọng thành hình ảnh Phái nhi đang quằn quại kêu gào t.h.ả.m thiết.

Lý Đống vô tình ngoảnh đầu , bỗng nhiên trông thấy dáng trong chậu gỗ. Hắn kinh hãi ngã khỏi giường, kinh hô thất thanh: “Có ai , mau tới đây! Có ai ???”

Người con gái trong chậu gỗ, thần sắc đờ đẫn, hai hàng dòng m.á.u lệ chảy dài gò má, cứ thế như gột rửa mà toát vẻ thê lương đến rợn . Gia đinh phá cửa xông , nhất thời cũng ngây tại chỗ, chỉ cảm thấy như ác quỷ địa ngục đến đòi mạng, lạnh buốt.

Lý Đống hổn hển : “Còn đực đó gì, loạn côn đ.á.n.h c.h.ế.t cho !” Dưới sự kinh hãi tột độ, sớm quên bẵng mệnh lệnh của vị nương nương . Dù cả viện đều là của , lo sẽ để tai tiếng.

Gia đinh hồn, nắm chặt gậy gộc trong tay tiến lên, chút nhân từ mà giáng xuống liên hồi.

Không một ai thấy lời nguyền rủa thê thiết trong lòng Tưởng Nguyễn lúc : “Cho dù vĩnh viễn thể siêu sinh, dù tan thành tro bụi, cũng chỉ nguyện hóa thành Lệ Quỷ! Kẻ nào hại , nợ m.á.u tất trả bằng máu!”

Cùng lúc đó, tại điện Dương Bình hoa lệ.

Tưởng Tố Tố khẽ mỉm , cất lời: “Hôm nay Thánh thượng dường như tinh thần cho lắm.”

Tân đế ngước mắt nữ tử đối diện. Nàng đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai rực rỡ, mặt mày tinh xảo tuyệt luân. Một trang phục cao quý càng tôn lên dáng dấp thoát tục, hệt như tiên nữ chín tầng trời. Quả thật, nữ nhi Tưởng Quyền thanh lệ hơn .

“Vẫn tin tức của Tưởng Nguyễn ?” Hắn bất ngờ hạ giọng hỏi.

Sắc mặt Tưởng Tố Tố thoáng buồn bã. “Không , tỷ tỷ chắc là mang theo Phái nhi chạy thoát . Những năm gần đây tỷ cũng cực khổ, nhưng dù thế nào cũng nên tin tưởng Hoàng thượng mới .”

Tân đế nghĩ đến Tưởng Nguyễn, phát hiện cho dù cố gắng hồi tưởng, Tưởng Nguyễn trong ấn tượng của cũng chỉ là một hình bóng mờ nhạt. Thanh danh của nàng vốn chẳng gì, cùng lắm cũng chỉ là một nữ nhân sắc mà thôi. Cái cần chính là thế lực chống lưng của Tưởng gia. Tưởng Nguyễn Tưởng Tố Tố, vốn dĩ gì khác biệt. Huống hồ, Tưởng Nguyễn từng là nữ nhân của tiên hoàng, tuyệt đối thể nạp cung.

Tuy Tưởng Nguyễn bỏ trốn, nhưng trong lòng vẫn chút do dự. Ở trong cung nhiều năm như , ít dựa Tưởng Nguyễn mới vượt qua hiểm cảnh. Nàng giúp nhiều. Thế nhưng tại nàng chịu đợi hạ quyết định, mà trốn ? Hắn thích cảm giác việc ngoài tầm kiểm soát .

Hắn hừ lạnh một tiếng, : “Kẻ . Thời cơ đến, chúng thôi.”

Tưởng Tố Tố khẽ đáp một tiếng, bàn tay mềm mại đặt lòng bàn tay nam tử.

Tuyên Đức năm thứ mười tám, Tân hoàng đăng cơ, sắc phong Tưởng thị Hoàng hậu, chính thức ngự trị ngôi cửu ngũ, nguyện cùng đồng lòng trọn đời.

 

Loading...