Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 995
Cập nhật lúc: 2024-10-09 10:32:12
Lượt xem: 44
"A, tiêu diệt chúng ta? Giọng điệu to quá!"
Người kia vừa mới dứt lời, giọng nói của Thẩm Bích Thấm lại vang lên một lần nữa: "Trên đầu thành chính là Ngự Thiên Quân, có lẽ tất cả các ngươi đều biết rõ sức chiến đấu của họ thế nào rồi."
"Ta... Chủ thượng, xa như vậy sao ả có thể nghe thấy được ta nói?" Tên giặc Oa kia bị Thẩm Bích Thẩm nói cho nghẹn họng, hắn ta hơi hoảng sợ nhưng sau đó cũng kịp phản ứng nói.
"Nữ nhân này không đơn giản, sợ là giống như bọn người Nam Minh nói, chính là cao thủ có nội lực."
Tên thủ lĩnh này cũng bị chọc giận, mặt mũi hắn ta sa sầm, nói với các thuộc hạ đứng cạnh: "Hạ lệnh xuống chuẩn bị công thành, ta muốn tự tay mình dạy dỗ ả tiện nữ này, cho ả ta biết được một nữ nhân nên có dáng vẻ của nữ nhân!"
"Vâng…”
"Ha ha ha, thế mà thật sự có người muốn tìm cái chết! Các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, trong thành có tổng cộng tám hỏa pháo và lượng s.ú.n.g đạn đếm không hết, các ngươi xác định mình có thể lên được đến đây?"
Thẩm Bích Thấm nhìn thoáng qua thấy thế trận đã được triển khai, Ngự Thiên Quân đang dần bao vây bọn giặc Oa lại, nàng lạnh lùng cười lên, giọng nói mang đầy vẻ trào phúng: "À, đúng rồi, có chuyện này chắc chắn các ngươi còn chưa biết. Quân chủ lực của các ngươi ở Tiên Du đã bị Ngự Thiên Quân của ta tiêu diệt sạch sẽ."
"Cái gì?"
Nghe nói như vậy trên mặt bọn giặc Oa vốn đang tức giận hầm hầm thì trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn, toàn bộ đội ngũ nhao nhao xôn xao lên.
"Tuyệt đối không có chuyện đó! Đừng nghe tiện nhân kia nói bậy, ả ta muốn làm loạn tinh thần chúng ta!"
Tên thủ lĩnh lấy lại tinh thần trước tiên, hắn ta tức giận rống to lên: "Chủ lực của chúng ta có gần hai vạn người, Ngự Thiên Quân nhiều lắm cũng chỉ khoảng sáu bảy ngàn người, cho dù chúng có lợi hại hơn nữa tuyệt đối cũng không thể nào chống nổi quân chủ lực"
"Đương nhiên, nếu chỉ có hơn sáu ngàn quân sĩ thì đúng là không thể nào chống nổi hai vạn kẻ thù, thế nhưng lẽ nào bọn ta không thể có viện binh?"
Thẩm Bích Thẩm ngước mắt nhìn, lập tức nhìn thấy Mộ Dung Húc đang ngồi trên cao từ đằng xa, nàng lập tức nhảy lên một cách nhẹ nhàng, đứng vững vàng trên đầu thành, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Ngươi cho rằng Nam Minh chúng ta không có người giống như đảo quốc thiếu thốn đất đai của các ngươi sao?"
"Viện quân? Lẽ nào chủ lực của chúng ta thật sự bị đánh bại rồi?"
"Ngự Thiên Quân thật là đáng sợ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-995.html.]
"Không được! Không thể đợi ở đây nữa, nếu không sẽ bị g.i.ế.c chết!"
Nghe được lời này của Thẩm Bích Thấm, những tên giặc Oa đã tin đến tám phần, bọn chúng lập tức rơi vào hoảng loạn, cũng không còn lòng dạ để ý đến những lời trào phúng của Thẩm Bích Thẩm.
"Loạn cái gì mà loạn! Đều.."
"Giết..."
Tên thủ lĩnh nhìn thấy quân của mình lâm vào đại loạn, hắn ta cảm thấy tình hình cực kỳ không tốt, muốn hét lớn lên để mọi người tỉnh táo lại nhưng không ngờ ngay vào lúc này có một trận tiếng la hét từ phía sau đuổi đến, vô số quân sĩ đang xông lên.
"Ngự Thiên Quân! Là Ngự Thiên Quân!"
"Ngự Thiên Quân lại từ phía sau đánh đến, chúng ta trúng kế rồi, chạy mau!"
"Chạy mau! A, Ngự Thiên Quân đến rồi!"
Đột nhiên bị công kích như thế, giặc Oa trở tay không kịp, trong nháy mắt toàn quân đại loạn.
Thấy vậy quân sĩ Ngự Thiên Quân lập tức bày trận xông lên, làm xáo trộn trận hình của giặc Oa, xen kẽ trong đó là đạo thương liên tục vẩy ra m.á.u tươi, càng lúc càng nhiều giặc Oa ngã xuống.
"Đến rồi!"
Thẩm Bích Thấm vẫn một mực chờ đợi cơ hội, thấy bọn giặc Oa đang dần dần lùi lại dưới thành, tất cả chúng đều đã vào tầm bắn, hai mắt nàng sáng rực như hào quang của đại thắng, cầm cung tên trên lưng xuống, thi triển khinh công nhảy xuống, từ từ rơi xuống dưới thành.
Làn váy, tay áo nở rộ trong gió, cung kéo căng tạo thành hình trăng tròn, trong mắt như có sương lạnh ngưng tụ lại, trong vẻ đẹp mỹ lệ như có mang theo vòng sát khí bằng bạc, nàng tựa như nữ thần chiến tranh từ trên trời giáng xuống.
"Vèo..."
Dây cung rung động, mũi tên lấy tốc độ như sấm sét không kịp bưng tai mà xuyên thấu giữa không trung, luồn qua đám đông, “phập" một tiếng, mũi tên đã ghim vào giữa trán tên thủ lĩnh.
"Phập…”