Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 993
Cập nhật lúc: 2024-10-09 10:28:58
Lượt xem: 37
Tảng sáng ngày hai mươi chín tháng mười một.
"Vèo... Ầm.."
Mọi người đã nghiêm túc canh giữ suốt cả đêm, may mà giặc Oa không công thành, lúc này mọi người còn chuẩn bị thở phào một hơi thì chợt nhìn thấy một đường khói sáng màu đỏ bay vèo lên trời, giống như chia bầu trời thành hai phần.
"Đạn tín hiệu! Giặc Oa đến rồi! Cảnh giới! Cảnh giới!" Nhìn thấy một màn này, mọi người đứng ở đầu thành lập tức cầm vũ khí lên, ngắm thẳng ngoài thành.
"Cuối cùng giặc Oa vẫn hành động, tất cả tướng sĩ nghe lệnh! Nổi trống, hò hét lên!"
Nghe thấy tin tức này, Thẩm Bích Thấm vẫn mặc nguyên áo giáp cả đêm đã lập tức xông thẳng lên đầu thành. Nhìn từ xa có thể thấy được ngàn tên giặc Oa đang xông thẳng về phía phủ thành.
"Đùng đùng đùng..."
Trong nháy mắt, tiếng trống, tiếng la hét giao nhau vang lên không ngừng, kèm theo đó là ánh bình minh đang dần lao thẳng lên bầu trời.
"Dừng dừng dừng!"
Bên kia giặc Oa đang tấn công nghe thấy tiếng hò hét như thế, tất cả đều lo sợ, chúng vội vàng dừng bước.
"Thủ lĩnh, không tấn công thành?"
Thật ra thấy thủ lĩnh giặc Oa hô ngừng, bọn chúng đều muốn thở phào nhẹ nhõm nhưng trên mặt vẫn giả vờ hỏi. "Ngươi nhìn khí thế quân sĩ đầu thành, dường như thật sự là Ngự Thiên Quân!" Lúc này, cho dù là thủ lĩnh của đám giặc Oa nhưng hắn ta cũng không tài nào đoán được.
Tuy nói rằng không nhìn thấy rõ hình dáng các quân sĩ kia nhưng khí thế kinh người thật sự rất giống Ngự Thiên Quân.
"Vậy thủ lĩnh, đến cùng thì chúng ta có công thành không?" Tên tiểu đội trưởng bên cạnh mở miệng hỏi.
Bọn chúng cứ như vậy mà đứng trước cửa thành, không tiến không lùi, quả thực vô cùng kỳ lạ.
"Các người xem! Hình như giặc Oa dừng lại rồi."
Thấy vậy đồng tri vừa lau mồ hôi lạnh trên trán mình, trên mặt vẫn còn sợ hãi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-993.html.]
"Cô nương, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Thấy giặc Oa tạm đình chỉ tiến lên, Lâm Hào lập tức tiến lên xin chỉ thị của Thẩm Bích Thẩm.
"Bảo cung thủ và các pháo thủ chuẩn bị sẵn sàng, một khi giặc Oa tiến vào tầm b.ắ.n thì lập tức phát xạ!" Thẩm Bích Thấm trầm giọng nói.
"Vâng!"
"Đằng... Đằng kia là gì?"
Lâm Hào tuân lệnh, khi ông ấy muốn rời đi thì thấy đột nhiên tri huyện đang hoảng hốt duỗi một ngón tay chỉ về phía xa, vượt qua phía sau đám giặc Oa nói: "Các người mau nhìn! Bên kia có phải có một đội quân đang chạy về phía này không?"
"Chính xác! Lẽ nào là viện quân của giặc Oa?"
"Trước tiên đừng hoảng hốt! Dùng thiên lý nhãn nhìn xem!"
Trong nháy mắt trong lòng Thẩm Bích Thẩm như chìm vào đáy cốc nhưng trên mặt nàng vẫn duy trì sự bình tĩnh, lạnh lùng như trước đó. Nàng thân là lòng cốt ở nơi này, vào thời điểm này càng phải giữ vững tinh thần mới được. "A, được, được."
Nghe vậy tri huyện vội vàng giơ bàn tay run rẩy đang cầm thiên lý nhãn nhìn về phía xa đó nhưng ông ta vừa xem, trong thoáng chốc sự hoảng hốt trước đó lại trở thành vui mừng: "Ngự... Cờ hiệu của Ngự Thiên Quân! Là viện binh! Viện binh đến rồi!"
"Làm sao có thể? Không phải nói ngày mai mới đến sao?"
Nghe thấy là viện binh đến, tất cả mọi người đều sững sờ, đồng tri cũng cầm thiên lý nhãn lên xem: "Ta xem thử! Không phải bọn giặc Oa kia giả trang đó chứ?"
Nghĩ đến việc có thể Mộ Dung Húc đã trở về, trái tim Thẩm Bích Thẩm bỗng nhiên đập nhanh hơn, nàng không thể ngăn cản sự vui mừng trong lòng, vội vã cầm thiên lý nhãn lên nhìn ra phía ngoài thành.
Đầu tiên đập vào mắt nàng chính là cờ lớn thêu chữ "Ngự" đang đón gió tung bay phấp phới, sau đó Thẩm Bích Thấm đã nhìn thấy Liệt Diệm quen thuộc, còn cả hình dáng quen thuộc của một người ngồi trên lưng Liệt Diệm.
"A Húc, thật sự là A Húc!"
Được xác nhận, cuối cùng Thẩm Bích Thẩm cũng không kìm được sự nghẹn ngào, nàng phấn khích reo hò, sau đó lại nhìn Lưu Trường Phúc nói: "Là A Húc, Trường Phúc, thật sự là A Húc đến rồi!"
"Ừ, tướng quân trở về rồi! Phủ Chương Châu của chúng ta được cứu rồi!" Trên mặt Lưu Trường Phúc cũng tràn đầy vui mừng mà không thể nào kìm nén được.
"Phủ Chương Châu được cứu rồi! Được cứu rồi!" Đồng tri và Phương tri huyện đều kích động đến mức hai mắt cũng đỏ lên.