Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 939
Cập nhật lúc: 2024-10-07 07:56:03
Lượt xem: 32
Thẩm Bích Thẩm có chút dở khóc dở cười nói, "Mỗi hộ bá tánh, chúng ta chỉ cần ăn non nửa số bánh trôi là được, chỉ cần để họ thấy thái độ của chúng ta, vậy là đủ rồi."
"Ồ, đúng rồi, đúng rồi, vẫn là Thấm Nhi thông minh" Nghe vậy, lúc này Thẩm Thủ Nghĩa mới hiểu ra.
"Ta cũng cảm thấy biện pháp này của Thấm Nhi tốt, một khi đã như vậy, thì cứ vậy mà làm đi." Lâm Bác Văn ở bên cạnh nghe xong cũng tán thành gật đầu.
"Được, quyết định như vậy đi." Thẩm Bích Thẩm hơi mỉm cười, sau đó phân phó cho Lưu Trường Húc đem quyết định này truyền đạt xuống.
"Vâng."
Nghe vậy, đầu tiên là Lưu Trường Phúc hơi sửng sốt, ngay sau đó trong lòng vô cùng ấm áp, mỉm cười gật đầu đi về phía trước, hít sâu nói lớn, “Tước gia nhà chúng ta rất là cảm tạ tình cảm của chư vị, vậy nên các vị chủ tử trong phủ quyết định sẽ ăn bánh trôi để bày tỏ lại, thỉnh các vị xếp thành hàng, chớ làm người sau phải chờ lâu."
" Ân nhân muốn đích thân ăn bánh trôi của chúng ta sao?"
"Ta có thể tận mắt nhìn thấy ân nhân, thật sự là quá tốt rồi!"
"Mau xếp hàng, mau xếp hàng nào!"
Nghe được lời nói này, những bá tánh đến tặng bánh trôi lập tức hoan hô lớn, sau đó tuân thủ trật tử, tự giác xếp thành bốn hàng dài trước phủ.
"Có thể tận mắt nhìn thấy ân nhân ăn bánh trôi do lão bà tử ta làm, đúng là đời này ta sống vậy là đủ rồi."
Người xếp đầu hàng là một phụ nhân khoảng sáu mươi tuổi, khi nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa thì hai mắt đều đỏ, mặt đầy kích động cùng biết ơn.
"Thím, người nói gì vậy, ngày lành mới bắt đầu, nhất định phải sống lâu trăm tuổi mới phải."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-939.html.]
Nghe vậy, Thẩm Thủ Nghĩa ôn hòa cười, nắm lấy tay lão phụ nhân trấn an vài câu, sau lại nói tiếp, "Thím, bánh trôi người đưa quá nhiều, ta cũng chỉ ăn được 1 viên, dư lại người mang về cùng người nhà ăn đi."
"Ai, được, lão bà tử hiểu, ta hiểu."
Có thể tận mắt nhìn Thẩm Thủ Nghĩa ăn bánh trôi, đối với lão phụ nhân mà nói đã là chuyện tốt ngoài ý muốn rồi, sao còn có thể dị nghị, liền vui mừng liên tục gật đầu.
Sau đó, theo ý của Thẩm Thủ Nghĩa, một nha hoàn bưng khay phía sau liền đưa cho ông một chiếc muỗng, rồi nàng ta dùng ngân châm thử, xác định không có độc, mới đưa tới trước mặt Thẩm Thủ Nghĩa.
Thẩm Thủ Nghĩa duỗi tay cầm muỗng, trước mặt lão phụ nhân ăn một miếng, cuối cùng mỉm cười nói,"Đây là vị gì vậy, tay nghề của thím thật là tốt, ăn vô cùng ngon.”
"Ân nhân không chê là tốt, không chê là tốt rồi."
Thấy Thẩm Thủ Nghĩa ăn xong bánh trôi thì lão phụ nhân kia vui mừng đến chảy cả nước mặt, sau lại nói thêm vài câu cảm tạ với ông, rồi lúc này mới coi chén bánh kia như bảo bối mà mỹ mãn rời đi.
Thấy Thẩm Thủ Nghĩa bình dị gần gũi như vậy, hơn nữa lại thật sự ăn hết bánh trôi, thì bá tánh đằng sau đều kích động bàn tán, cho dù là đứng trước hay sau thì trong lòng đều tràn đầy chờ mong, nhón chân nhìn phía trước, không giữ được một chút kiên nhẫn.
Mà đối với chuyện ngân châm thử độc này thì bá tánh cũng không hề để ý, dù sao cũng nhiều người như vậy, ai biết có người có ý xấu xen lẫn vào bên trong hay không, ngược lại có nhiều bá tánh còn chủ động nhắc nhở, nhớ thử độc cẩn thận một chút, không được làm tổn thương đến ân nhân.
Hoạt động ăn bánh trôi này cũng kéo dài khoảng hơn một canh giờ.
Chỉ cần là có người tới đưa bánh trôi là mấy người Thẩm Thủ Nghĩa đều ăn một viên, dù sau đó đã no căng rồi, hơn nữa bánh cũng lạnh đi nhưng họ không dừng lại, mỉm cười ăn hết phần tâm ý của bá tánh.
Mà chuyện xưa này chưa từng có này đã làm không khí phủ Chương Châu vui vẻ hẳn lên, chuyện này cũng trở thành một câu chuyện lớn được người đời ca tụng, cũng vì vậy mà hiện giờ địa vị của phủ bá tước trong lòng bá tánh đã lên tận đỉnh núi, hoàn toàn không thể lay động được.
"Ai, no c.h.ế.t ta rồi."
Chờ đến khi tất cả bá tánh đều rời đi thì mọi người Thẩm gia mới vào lại phủ, sau khi Thẩm Bích Thẩm về lại thư phòng thì lập tức nằm liệt ra ghế, ngay cả cử động cũng không muốn.