Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 929
Cập nhật lúc: 2024-10-07 07:48:49
Lượt xem: 58
Nhưng ngay sau đó, Mộ Dung Húc nhắc nhở bản thân mình phải trấn tĩnh lại, ánh mắt liền trở nên vô cùng kiên định, cho dù chân tướng là như thế nào thì Thẩm Bích Thẩm chính là Thẩm Bích Thấm, là nữ nhân hắn yêu nhất, chuyện này sẽ không có cái gì có thể thay đổi được!
Thẩm Bích Thấm cũng không biết lúc này trong lòng Mộ Dung Húc đang suy nghĩ gì, nếu biết, đương nhiên nàng sẽ vô cùng cảm động, cảm thấy quả nhiên trước đây bản thân mình không nhìn lầm người.
Phủ Chương Châu vừa mới tiến vào ngày xuân, thiên tai đồng ruộng cũng đã sớm được khắc phục, những nông hộ đã phải vất vả cày cuốc, bởi vậy đất đai đã được cải tiến không ít, những cánh đồng này dù sao cũng là bị đại hồng thủy xâm nhập, cho nên muốn khôi phục lại như trước đây cũng phải cần đến ít nhất hai, ba năm.
Nhưng dù sao cũng có thể thu hoạch được chút ít, chỉ là không thể tốt so với trước đây mà thôi.
"Ai, ta nói này lão huynh đệ, ngươi có nhỡ thời điểm trời mưa năm nay không?"
Bên sông Cửu Long, những bá tánh ở bên gánh nước, vừa nhìn mực nước giảm đi rất nhiều, làm lộ ra bờ cát bên sông thì trong lòng vô cùng bất an nói.
"Ai, mưa cái gì, sau khi trận lụt kia qua đi, ta chưa từng thấy trời đổ một trận mưa nào."
Mộ lão nhân da ngăm đen sau khi múc một thùng nước thì chua xót nói,"Lúc trước ta còn cảm thấy may mắn là trận đại hồng thủy đã qua đi, nhưng hôm nay thì ngược lại, muốn một trận mưa lớn, giếng nước bên kia ta đã làm xong nhưng vẫn phải đi gánh nước như thế này, không biết phải đến bao giờ mới không phải làm nữa."
"Nếu thật sự trời không mưa, chỉ sợ sẽ hạn hán."
Một lão nông có kinh nghiệm xoa mồ hôi trên trán, không khỏi nhìn mặt nước trên sông lẩm bẩm nói,"Bọn ta chịu trăm ngàn cay đắng mới có thể cải tạo lại đồng ruộng, cũng không nên gặp hạn hạn đi!"
Mà ở bên này, Thẩm Bích Thấm cũng đến trang viên truyền tin tức, lượng nước trong hồ dự trữ giảm đi rất nhiều, gieo trồng chuối sen còn đỡ, nhưng nếu gieo trồng lúa nước thì sợ lượng nước trong trang viên cũng không thể đủ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-929.html.]
"Cô nương, nhìn tình hình này, chỉ sợ thật sự không ổn rồi." Lưu Trường Phúc ở bên cạnh nhíu mày nói, hắn cũng có suy nghĩ giống với lão nông kia.
Mùa xuân ở phương nam vốn dĩ là mùa mưa, nhưng hiện giờ một trận mưa cũng không có, đây cũng không phải là do người ta nghĩ nhiều mà hiện thực chính là đang chứng minh suy nghĩ của họ là đúng.
"Ừm."
Thẩm Bích Thấm cũng nghĩ đến chuyện này, lo lắng gật đầu, rồi trầm mặc nhìn về phía Lưu Trường Phúc, “Lần kế tiếp ra biển là khi nào?"
Từ sau khi vết thương trên đùi Trình Hổ khôi phục thì việc trên biển hắn lại càng thêm để ý chỉnh chu, ngoại trừ đi Oa Quốc ra thì những quốc gia khác bao gồm Lữ Tống, an nam thì cơ hồ đều có hình ảnh của hắn xuất hiện, bởi vậy ở những quốc gia khác thì Thẩm Ký cũng có một vị trí nhỏ.
Bởi vậy, hiện giờ cửa hàng của Thẩm Ký không chỉ trải rộng toàn bộ Phúc Kiến mà còn có cả bên vùng Chết Giang, vùng hải ngoài, với đại danh lớn như vậy, khách hàng quen cũng có không hề ít.
Cho nên, hiện giờ thứ Thẩm gia không thiếu nhiều nhất, chính là bạc.
Đây cũng là nguyên nhân mà Thẩm Bích Thẩm có thể chi viện giúp quân đội của Mộ Dung Húc bên Chương Châu phủ nhiều như vậy.
Đương nhiên, chuyện này cũng cần phải cảm tạ Quý Hiên Dật không có thu hồi lại quan kỳ kia, đương nhiên nếu nói hiện giờ bên hải ngoại người làm chủ chính là người họ Quý, nên đối với việc buôn lậu này, Thẩm Bích Thấm không tin bàn tay Quý thị vẫn còn là tuyệt đối sạch sẽ.
"Nửa tháng sau, đi đến Lữ Tống." Đối với việc Thẩm Bích Thấm thay đổi chủ đề nhanh chóng như vậy, đầu tiên là Lưu Trường Phúc có chút sửng sốt nhưng ngay sau đó lại vội vàng trả lời,"Không biết cô nương dò hỏi việc này để làm gì?"
"Lữ Tống? Vậy vừa lúc, nếu nói nửa tháng thì cũng hẳn là sẽ tới kịp."
Nghe vậy, Thẩm Bích Thẩm gật đầu, rồi đề bút lên phong tư, và gọi Phong Ngâm đi vào nói,"Ngươi lập tức cho người để bồ câu đưa thư, đem phong thư này cho Trần tiên sinh ở Phúc Châu.”