Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 921
Cập nhật lúc: 2024-10-07 07:42:23
Lượt xem: 56
"Được! So thì so! Ai sợ ai!" Nghe vậy mấy người họ đều hùa theo.
"Được rồi, các ngươi cũng đừng quá hí hửng! Tướng quân đã yêu cầu, nhất định phải giữ nghiêm trận hình, nếu không trở về sẽ bị xử trí theo quân pháp.”
Chu Vũ tính tình điềm tĩnh, hắn bước lên cắt ngang lời mấy người họ: "Đừng làm hỏng chuyện lớn của tướng quân."
"Ha ha, chúng ta đều hiểu mà, đương nhiên không dám quên lời tướng quân." Mấy người họ nghe vậy thì vội thu lại nụ cười, liên tục gật đầu nói.
Tuy ngày thường Mộ Dung Húc rất tốt với các tướng sĩ, chưa từng cắt xén thức ăn và tiền lương của họ nhưng về phương diện quân kỷ, hắn có yêu cầu rất cao và rất nghiêm khắc, đương nhiên họ không dám tùy tiện làm loạn, vừa rồi cũng chỉ thuận miệng nói đùa vậy thôi.
"Sắp ra chiến trường rồi, ta cũng không nói gì thêm nữa, mọi người cần phải tự bảo trọng, còn sống trở về." Bên kia Trần Tử Giám bỗng bước lên trước, trên mặt vô cùng trịnh trọng, vươn nắm đ.ấ.m lên phía trước
"Ừm. Bảo trọng!" Mấy người khác thấy vậy thì nhìn nhau cười một tiếng, sau đó cũng bước lên vươn nắm đ.ấ.m chạm vào nhau.
"Tướng quân, khí thế quân giặc hung hãn, không biết tướng quân có cách đối phó thế nào?"
Mộ Dung Húc trở lại phủ đệ bên này, Triệu Đại Giang vừa giúp hắn mặc áo giáp, vừa ân cần hỏi.
Với sự tích trong quá khứ của Mộ Dung Húc, thông qua khoảng thời gian ở chung này, Triệu Đại Giang đã nghe ngóng được mỗi một cuộc chiến của hắn đều vô cùng đặc sắc, có thể thấy được Mộ Dung Húc có binh pháp siêu việt mà hoàn toàn không phải hư danh.
Vì vậy tuy Triệu Đại Giang có lo lắng nhưng hắn hoàn toàn không sợ hãi, mà trái lại hắn nhìn thấy dáng vẻ tự tin này của Mộ Dung Húc thì thầm nghĩ chắc chắn Mộ Dung Húc đã có chiến lược.
"Cũng không có"
Không ngờ đối diện với ánh mắt tràn đầy hy vọng và chờ mong của Triệu Đại Giang, Mộ Dung Húc chỉ thờ ơ nói ra mấy chữ này.
"Cái gì?"
Lần này Triệu Đại Giang đã sợ ngây người triệt để, rất lâu sau đó hắn mới lắp bắp, gượng cười nói: "Ha ha, tướng... Tướng quân đừng đùa với hạ quan như vậy!"
Hắn cảm thấy rất bất ngờ. Chưa có kế hoạch là có ý gì? Lẽ nào cứ như vậy mà dẫn đại quân ra đối đầu trực tiếp với giặc Oa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-921.html.]
"Đúng vậy, chưa có."
Mộ Dung Húc nghiêm túc lắc đầu một lần nữa, sau đó chậm rãi nói: "Nếu thật sự cần có đối sách thì chính là tấn công chính diện"
"A?"
Lần này Triệu Đại Giang sợ ngây người, ngay sau đó trên mặt hắn như hiện vẻ tuyệt vọng.
Hắn cảm thấy mình rất muốn kêu rên. Kẻ thù có hơn hai ba vạn người, dù không biết đến Đài Châu bên này là bao nhiêu người nhưng nếu đối đầu trực tiếp với mọi người, trừ bỏ nhân mã ở lại đóng giữ thì số còn lại của họ cũng chỉ có ba ngàn người.
Ba ngàn người, nếu phải đối đầu trực tiếp với kẻ địch, rõ ràng không đủ cho kẻ địch nhét kẽ răng.
"Nên làm thế nào, bản tướng tự có tính toán, ngươi yên tâm là được." Mộ Dung Húc không giải thích quá nhiều, chỉ điềm tĩnh nói.
Trước đây sở dĩ hắn phải dùng đến mưu kế cũng bởi vì thực lực quá yếu, không thể nào lấy số lượng ít đánh giặc Oa, nếu không dùng kế thì chỉ có thể tìm đường chết.
Mà bây giờ lại khác, đội quân này đã khiến hắn tốn không ít tâm huyết, bây giờ đã có cơ hội, rất đương nhiên hắn cũng muốn thử thực lực thật sự của đội quân này đã phát triển đến mức độ nào.
Đương nhiên Mộ Dung Húc không thể nói suy nghĩ này cho Triệu Đại Giang biết, bằng không chỉ sợ hắn sẽ sợ c.h.ế.t ngất cũng không chừng.
"Chuyện này... Vâng."
Mộ Dung Húc đã nói như vậy, Triệu Đại Giang cảm thấy cho dù có lo lắng hơn nữa thì hắn cũng chỉ có thể tin tưởng vào Mộ Dung Húc.
Rất nhanh sau đó Mộ Dung Húc đã chỉnh xong áo giáp, nhìn Liệt Diễm đang chạy từ từ đến chỗ hẳn, trong mắt Mộ Dung Húc không khỏi trở nên mềm mại hơn.
"Hí..."
Nhìn thấy Mộ Dung Húc, Liệt Diễm ngửa đầu lên, hưng phấn hí lên một tiếng rất dài, nó chạy đến gần, dùng đầu cọ vào Mộ Dung Húc vô cùng thân thiết.
"Liệt Diễm, lần này phải vất vả cho ngươi rồi." Trong mắt Mộ Dung Húc hiện lên ý cười, hắn sờ vào lông bờm của Liệt Diễm nói nhỏ.
"Hí..."