Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 902
Cập nhật lúc: 2024-10-07 07:06:04
Lượt xem: 52
Với tuổi của Mộ Dung Húc, hắn còn chín chắn hơn nàng rất nhiều nhưng ngẫm lại dù sao thì thời đại này cũng khác kiếp trước của nàng, kiếp trước cho dù nàng độc lập nhưng chung quy lại nàng vẫn được sống trong cảnh thanh bình thịnh thế mà Mộ Dung Húc lại phải gánh vác áp lực nặng nề.
Nghĩ đến đây đột nhiên Thẩm Bích Thấm cảm thấy đau lòng cho Mộ Dung Húc, cũng vào lúc này trong đầu nàng xuất hiện một ý nghĩ xúc động, nàng rất muốn liều lĩnh đi gặp hắn.
"Thấm Nhi, đầu xuân sang năm ta phải theo tổ phụ trở lại kinh thành."
Nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm đang mất tập trung, Lý Ngôn Sanh biết nàng đang nhớ đến Mộ Dung Húc, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc không rõ lắm. Cho dù người trong lòng nàng là ai nhưng ít ra khi ở trước mặt hắn, hắn hy vọng sự chú ý của nàng đều đặt lên người hắn.
"Đầu xuân sang năm? Chẳng phải chỉ còn mấy tháng thôi sao?" Quả nhiên Thẩm Bích Thẩm vừa nghe thấy đã lấy lại tinh thần ngay, nàng vội hỏi: "Tử Hinh ca, thời gian gấp như vậy sao?"
"Ta cũng không chắc lắm, đến lúc đó lại nói, tất cả đều phải xem tổ phụ muốn thế nào."
Thành công kéo lại sự chú ý của Thẩm Bích Thấm, Lý Ngôn Sanh phát hiện cảm xúc trong lòng mình càng phức tạp hơn, hắn vừa vui mừng nhưng vừa thẹn, cảm giác bản thân rất hèn, loại cảm xúc đan xen phức tạp thế này khiến trong lòng hắn không khỏi khó chịu.
"Ừm, Tử Hinh ca đã quyết định, đương nhiên ta sẽ không phản đối. Người nhà huynh đã không có tin tức gì của huynh trong thời gian dài như vậy, đúng là nên quay về gặp người nhà mình." Vẻ mặt Thẩm Bích Thẩm hơi ủ ê.
Giờ phút này Thẩm Bích Thẩm đã chân chính cảm nhận được đạo lý "thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn", giống như không có người nào có thể vĩnh viễn ở bên cạnh người nào, cho dù tỷ tỷ ruột thịt Thẩm Bích Tuyết cũng đã lấy chồng ở xa, bây giờ Lý Ngôn Sanh cũng phải rời đi.
"Thấm.."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-902.html.]
Nhìn thấy dáng vẻ mất mát của Thẩm Bích Thẩm, Lý Ngôn Sanh vừa muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại có vẻ miễn cưỡng, trong mắt hiện đầy sự cô đơn.
Thẩm Nhi...
Cô nương có biết ta rất muốn nói to cho cô nương biết trong lòng ta rất thích cô nương, ta không muốn rời đi, muốn ở lại bên cạnh cô nương, dù chỉ đứng từ xa nhìn theo, hơn nữa ta càng hiểu rõ với cô nương mà nói ta là sự tồn tại đặc biệt, khác Quý Hiên Dật và Tống Nhất Phàm.
Cô nương dựa dẫm vào ta, tin tưởng ta, gần gũi với ta nhưng chưa bao giờ có tình cảm khác, cô nương chỉ xem ta như một người huynh trưởng, thậm chí còn tín nhiệm và dựa dẫm nhiều hơn Thiên Lý, vì vậy ta thật sự không dám đánh cược với hậu quả có thể nhận lấy sau khi nói ra câu nói kia.
Cho nên có mấy lời vĩnh viễn ta cũng không thể nói ra miệng, cả đời này ta cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng.
"Nha đầu ngốc! Tuy ta ở kinh thành nhưng ta sẽ thường xuyên cho người đưa thư."
Sau một lát do dự Lý Ngôn Sanh giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Bích Thẩm, nở nụ cười trong treo như trước đây, khẽ nói: "Còn nữa, với năng lực của Ngự Thiên mà nói, có lẽ không ít ngày nữa hai người chúng ta có thể gặp lại nhau ở kinh thành rồi."
"Ừm, hy vọng là như vậy."
Nỗi khổ sở trong lòng Thẩm Bích Thẩm cũng biến mất, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Ngôn Sanh, mỉm cười nói: "A Húc là một người vô cùng xuất sắc, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu cho hai người quen nhau, ta tin tưởng hai người sẽ trở thành bằng hữu tốt với nhau."
"Được! Đến lúc đó nhất định ta sẽ xem cho thật kỹ cuối cùng thì hắn có chỗ nào hơn người mà có thể khiến Thẩm Nhi muội muội của ta cảm mến đến mức này."
Thấy cứ cách dăm ba câu Thẩm Bích Thấm lại nhắc đến Mộ Dung Húc, trong lòng Lý Ngôn Sanh dâng lên nỗi cay đắng. Quả nhiên trong lòng Thấm Nhi chỉ có Mộ Dung Húc, hắn cũng nên tuyệt vọng rồi, nếu không hắn sẽ có lỗi với tấm lòng tin tưởng mà Thấm Nhi đã dành cho hắn.