Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 862

Cập nhật lúc: 2024-10-04 15:20:41
Lượt xem: 38

"Đại nhân, nếu đã như vậy không bằng chúng ta tự mình đến hỏi thăm đi! Như vậy cũng thuận tiện tìm hiểu tình hình cụ thể của Nam Tĩnh." Thẩm Thủ Nghĩa ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới nói với Quý tri phủ.

"Chuyện này…”

Nghe vậy các quan viên đều sững sờ, sau đó tất cả đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta mà im lặng.

Hiện nay huyện Nam Tĩnh bên kia chính là nơi của ôn dịch, bảo bọn hắn đến đó khác nào bảo bọn hắn tự tìm đau khổ.

"Đúng vậy, cũng không biết tình hình cụ thể của bên kia thế nào, hơn ngàn bách tính bị cách ly, chỉ sợ việc này sẽ không được xử lý tốt."

Sau một lúc lâu, Quý tri phủ mới nhìn đồng tri đại nhân nói: "Bản quan thân là trưởng quan một phủ, nhất định phải tự mình đến đó hỏi rõ tình huống. Tề đồng tri, bản quan không có ở đây, tất cả mọi chuyện ở đây đều giao cho ngươi, ngươi toàn quyền xử lý."

"Hạ quan hiểu rõ, đại nhân yên tâm!" Nghe vậy sắc mặt đồng tri đại nhân nghiêm nghị, ông ta trịnh trọng nhận lệnh.

"Quý tri phủ, ta thân là một vệ chỉ huy sứ, phải có trách nhiệm giữ gìn bình yên, ổn định trật tự cho một phủ nên nguyện đi theo đại nhân." Bên kia vệ chỉ huy sứ Chương Châu cũng bước lên nói.

"Như vậy cũng tốt!" Nghe vậy Quý tri phủ vui vẻ trả lời.

Mà đồng tri đại nhân nhìn thấy vệ chỉ huy sứ Chương Châu có thái độ thế này cũng rất sững sờ, ngược lại khiến ông ta có cái nhìn rất khác về tên võ quan cao to, thô kệch này, tuy tính tình hung dữ nhưng lại là một người biết gánh trách nhiệm. Xem ra trước đây do ông ta có cái nhìn quá phiến diện rồi.

"Nếu đã như vậy thì lập tức lên đường thôi." Bàn giao xong chuyện chính, Quý tri phủ dẫn theo một đoàn người Thẩm Bích Thấm tiến về huyện Nam Tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-862.html.]

Chờ đến cổng Quận Thành, nhìn thấy tất cả các vệ binh thủ thành đều mang vũ khí, vẻ mặt nghiêm nghị đứng thủ ở cửa thành, trên mặt đều mang khẩu trang trắng.

"Đại nhân, xin chờ một lát."

Nhìn thấy các vệ binh mang khẩu trang, đột nhiên Thẩm Bích Thấm nhớ đến một chuyện, nàng vội vàng cho người dừng xe, sau đó dặn dò Quang Tử đi bên ngoài xe ngựa: "Quang Tử, ngươi dặn dò các thêu nương kia tăng tốc may khẩu trang, sau khi may xong thì lập tức chuyển đến huyện Nam Tĩnh."

"Vâng, tiểu nhân đã rõ!" Quang Tử trả lời xong thì cưỡi ngựa chạy nhanh rời đi.

"Đúng rồi, khẩu trang vô cùng quan trọng, chúng ta lại quên mang theo." Nghe vậy vệ chỉ huy sứ và Quý tri phủ mới nhớ đến chuyện này.

Bây giờ khẩu trang rất được lưu hành ở phủ Chương Châu, ở khu vực bị ảnh hưởng bởi thiên tai thì càng không cần nói, cho dù những nơi khác không bị ảnh hưởng cũng lấy để đề phòng bất trắc, căn bản đều là khẩu trang thủ công, còn xuất hiện thêm mấy cửa hàng chuyên bán khẩu trang và bán rất chạy.

Sau khi Thẩm Bích Thấm biết được chuyện này thì nhớ đến một trận dịch ở kiếp trước, khi đó tất cả những nơi bán khẩu trang đều bán rất chạy, thậm chí vì một số lời đồn mà giấm trắng trong siêu thị cũng bị mua sạch sẽ.

Thật ra hun giấm trắng hoàn toàn không có tác dụng, giấm trắng chỉ có tác dụng sát trùng khi ăn, không hề có căn cứ nào chứng minh hun giấm trắng để sát trùng, chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi.

"Hai vị đại nhân yên tâm, cô nương nhà ta đi ra ngoài đều mang theo khẩu trang, số lượng vẫn đủ cho hai vị đại nhân sử dụng." Lúc này tiếng nói của Lưu Trường Phúc từ bên ngoài đã truyền đến, sau đó mấy cái khẩu trang cũng được đưa đến.

"Khẩu trang này đều mới cả, ta cũng chưa từng dùng qua, hai vị đại nhân có thể yên tâm." Nhìn thoáng qua, cảm tạ Lưu Trường Phúc, Thẩm Bích Thẩm mới đưa khẩu trang cho hai người Quý tri phủ. Từ sau khi có khẩu trang, Thẩm Bích Thấm đều có thói quen mang theo một ít trên người, thói quen này đã hình thành từ kiếp trước.

"Vậy đa tạ Thẩm cô nương." Nhìn thấy khẩu trang, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

"A, hình như trong khẩu trang này có gì đó?" Sau khi cầm lấy khẩu trang, Quý tri phủ cảm thấy hơi khác.

Loading...