Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 817
Cập nhật lúc: 2024-10-03 11:26:28
Lượt xem: 69
Ngày tám tháng mười một, kết quả của viện thí, đã có rồi.
"Trúng, trúng rồi, tứ thiếu gia đậu đầu bảng, đầu bảng đó!"
Quang Tử đi lên xem bảng vàng chạy về với vẻ mặt hưng phấn, giống như là chính mình đậu đầu bảng vậy.
"Đậu đầu bảng sao, thật tốt quá, Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ!"
Nghe vậy, Thẩm Lâm thị vui đến mức chảy cả nước mắt, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên bà ấy chứng kiến người Thẩm gia đậu đầu bảng, nhưng lần Thẩm Kỳ Viễn mới chân chính là vinh quang thuộc về bản thân Thẩm gia.
Không dựa vào bất luận kẻ nào, đây là vinh quang thuộc về Trung Nghĩa bá phủ của chính bọn họ!
"Còn có, Trần tướng công cũng đậu tú tài, xếp thứ ba." Vẻ mặt Quang Tử vui mừng chúc mừng Trần Chấn Long: "Chúng mừng Trần tướng công."
"Cha, người cũng đỗ tú tài, đỗ tú tài đó!"
Trần Kinh Luân đứng một bên vui vẻ vỗ tay, trên mặt đầy sự tự hào, xếp thứ ba, thành tích này cũng vô cùng tốt rồi.
"Đa tạ."
Đối với công danh đến lại với mình một lần nữa, Trần Chấn Long không có cảm giác quá lớn, chủ yếu là do ở trước mặt thiên tài yêu nghiệt như Thẩm Kỳ Viễn hắn thật sự không cảm nhận được bất kỳ cảm giác thành tựu nào.
Mười ba tuổi, mười ba tuổi đỗ đầu bảng, hoàn toàn xứng đáng hai chữ yêu nghiệt mà!
"Đúng rồi phu nhân, đây là thư từ kinh thành gửi tới, hình như là của nhị cô gia và nhị tiểu thư." Quang Tử lấy từ trong lòng ra một phong thư đua cho Thẩm Lâm thị.
"Thư của Chấn nhi sao, chẳng lẽ là..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-817.html.]
Thẩm Lâm thị đột nhiên nhận ra, liếc sang Thẩm Thủ Nghĩa, vội vàng nhanh chóng mở thư ra, sau khi đọc sau tay cũng bắt đầu run, vành mắt đỏ lên nói: "Tuyết Nhi sinh rồi, mẫu tử bình an, là một tiểu tử to béo, thật sự quá tốt, thật tốt quá rồi!"
"Thật sao, nếu đúng là thật thì tốt quá, ta làm ông ngoại, làm ông ngoại rồi!" Nghe vậy, Thẩm Thủ Nghĩa vỗ bàn rồi đi lên xem, vẻ mặt ông ấy vui mừng như điên.
"Chúng ta đã có cháu trai rồi."
Mấy người Thẩm Kỳ Viễn và Thẩm Kỳ Viễn cũng khó mà khắc chế niềm vui trên mặt, đồng thời tiến lên hỏi: "Trong thư có nói lấy tên gì chưa?"
"Lấy rồi, trong thư nói đứa trẻ kia sinh ra rất đẹp, cho nên nhũ danh là Tiểu Tuấn, còn đại anh là Trạch Hằng, Lâm Trạch Hằng." Thẩm Lâm thị mặt đầy ý cười nói.
"Lâm Trạch Hằng, tên hay, tên hay." Lâm Bác Văn đứng một bên nghe thấy, vẻ mặt cũng vừa lòng gật đầu.
"Đáng tiếc không thể đến kinh thành, không thể chính mắt nhìn xem nhóc con kia đẹp như thế nào, tướng mạo cha mẹ đều đẹp như vậy, chắc chắn nhóc con sẽ rất đáng yêu." Thẩm lâm thị nói, nụ cười tươi vô cùng.
Giao thừa năm trước, khi đó đã nói chờ dịp tốt sẽ đến kinh thành thăm Thẩm Bích Tuyết, sau lại vì việc của cửa hàng tơ lụa, thật sự quá nhiều việc không thể không làm, hơn nữa ở vùng duyên hải giặc Oa lại đang hoành hành, thật sự quá nguy hiểm, nếu đi trạm dịch, thì ít nhất cũng cần ba tháng, lặn lội đường xa thời gian dài như thế, Phùng lão và Lâm Bác Văn tất nhiên sẽ không chịu được.
Bởi vậy, nên cuối cùng mọi người cũng chỉ có thể tạm thời bỏ ý định này, đẩy kế hoạch ra sau, chờ khi giặc Oa bình ổn lại một chút rồi nói.
"Như thế là tốt rồi, nhà chúng ta coi như là tam hỷ lâm môn, hôm nay ta sẽ tự mình xuống bếp, làm một bữa đàng hoàng để mọi người chúc mừng."
Thẩm Bích Thấm đứng một bên mỉm cười tiến lên nói, sau đó nhìn về phía Thẩm Kỳ Viễn: "Nhưng tứ ca còn có Trần tiên sinh, chút nữa hai người phải đi tham gia tiệc Trâm Hoa, vẫn là nên đi chuẩn bị trước đi."
"Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên, vậy thì tại hạ liền cáo từ trước." Nghe vậy, Trần Chấn Long mới phục hồi tinh thần, vội vàng dẫn theo Trần Kinh Luân rời đi.
"Ngũ muội, muội làm đồ ăn, nhớ phải để lại cho ta một phần đấy."
Bình thường Thẩm Bích Thẩm không dễ dàng gì mới xuống bếp một lần, bởi vậy nên khi nghe Thẩm Bích Thấm muốn tự mình xuống bếp, Thẩm Kỳ Viễn liền không muốn đi tham gia tiệc Trâm Hoa, trong lòng hắn, đồ ăn ngũ muội làm còn có lực hấp dẫn hơn nhiều so với yến hội không thú vị kia.
"Ngươi đứa nhỏ này, biết rồi, nhất định sẽ để lại một phần cho con."