Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-07-25 18:59:44
Lượt xem: 144

Mùi vị quen thuộc này khiến Thẩm Bích Thấm có một loại ảo giác dường như bản thân nàng không phải người xuyên việt mà chính là người sinh ra và lớn lên ở Nam Minh này nên sự ngăn cách với triều đại này cũng không còn nhiều nữa.

"Lão bá, hương vị của món mì om này rất ngon! Làm rất chuẩn gốc!" Thẩm Bích Thẩm nuốt một miếng mì xuống, mặt mày vô cùng thỏa mãn, nàng khen ngợi.

"Ha ha ha, lão hủ đã dùng liều lượng rất vừa đủ, bên trong này có thịt băm, măng sợi, trứng sợi, nấm hương, mực, sò khô, tôm khô và hoa hiên vàng, hơn nữa cũng cho thêm một ít bột sắn vào nước hầm nên giá năm văn tiền cũng không phải dọa người."

Nghe Thẩm Bích Thẩm nói như vậy, lão bá kia cũng nở nụ cười sảng khoái, người làm món ăn nghe thấy người khác khen đồ ăn mình làm ra ngon, đó chính là đánh giá cao nhất dành cho ông ấy.

Thẩm Bích Thấm biết lão bá này không nói sai, nàng từng biết được hiện tại Nam Minh nay vẫn chưa có những loại tinh bột cao cấp như bột khoai lang, bột sen nên ông ấy dùng các loại bột kia thay thế thêm vào nước canh đã rất đắt rồi.

Thảo nào lão bá này có thể buôn bán tốt như vậy, tiền lãi ít nhưng thay vào đó thì lượng người tiêu thụ lại mạnh.

"Tuy liều lượng đủ no nhưng vẫn là do khả năng nấu nướng của lão bá tốt, đây chính là món mì om ngon nhất cháu từng ăn." Thẩm Bích Thấm nói rất thật lòng.

"Ha ha, đứa nhỏ này thật sự biết nói chuyện! Nào, cháu nếm thử măng om này xem!

Không phải lão hũ khoe khoang nhưng hương vị món măng om này cực kỳ ngon, cái này là lão hũ mời các cháu."

Có lẽ vì cảm thấy mấy người Thẩm Bích Thẩm có duyên nên lão bá này rất thích họ, vừa dứt lời ông ấy đã kẹp hai ngọn măng om vào trong chén của hai huynh muội họ.

"Cháu cảm ơn, lão bá thật sự là người tốt!" Thẩm Bích Thấm cũng không khách sáo, nàng lập tức gắp lên ăn, nàng cười thỏa mãn khiến đôi mắt cũng cong cong như hai vầng trăng khuyết, cực kỳ đáng yêu. Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Thẩm Bích Thẩm khiến tâm trạng lão bá bán mì cũng tốt hơn rất nhiều, ông ấy cười sảng khoái mà xoa đầu Thẩm Bích Thấm, sau đó mới quay sang đón tiếp khách khác.

Măng om này được làm từ măng hái vào mùa xuân và phơi khô, trước khi làm món này phải luộc măng khô đó. Lúc mới cắn vào miệng măng có mùi thơm, giòn rất ngon, khiến người ta ăn xong mà dư vị vẫn còn đó.

Thẩm Bích Thẩm vô cùng cảm thán, các món om của Chương Châu quả nhiên đều có thể kết hợp với mì om.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-73.html.]

Tuy một bát mì không nhỏ nhưng rất nhanh đã bị hai người họ ăn sạch, đến khi trả

tiền Thẩm Bích Thấm mới phát hiện trên lò than kia ngoại trừ món kho và bánh quẩy thì không còn món ăn nào khác để kết hợp.

"Lão bá, sao ngài không bán que ngũ vị?" Sau khi trả tiền Thẩm Bích Thẩm mới nghi ngờ hỏi.

"Que ngũ vị? Đó là gì?" Lão bá kia cũng tò mò nhìn Thẩm Bích Thấm, hỏi.

"À, không có gì, không có gì, cháu nói bậy đó. Vậy chúng cháu đi đây, cảm ơn măng om của ngài."

Nghe lão bá kia hỏi như vậy, trong đầu Thẩm Bích Thấm đã nảy ra một suy nghĩ

nên sau khi lên tiếng chào lão bá bán mì om nàng lập tức kéo tay Thẩm Kỳ Viễn đi xa.

"Tứ muội, que ngũ vị là gì?" Thẩm Kỳ Viễn vẫn chưa thỏa mãn, sau khi l.i.ế.m môi, hắn lại nhìn sang Thẩm Bích Thấm, hỏi.

"Huynh chưa từng nghe đến sao? Món đó được làm từ thịt ba chỉ, cực kỳ ngon!"

Thẩm Bích Thẩm nhỏ giọng nói bên tại Thẩm Kỳ Viễn.

"Chưa từng nghe đến. Thật sự rất ngon sao?" Thẩm Kỳ Viễn lắc đầu, sau đó hắn lại nhìn chằm chằm Thẩm Bích Thẩm, hỏi.

"Thật sự rất ngon! Chờ muội có bạc rồi sẽ lập tức làm cho huynh nếm thử."

Thẩm Bích Thẩm nói như vậy nhưng trong lòng nàng cũng âm thầm tính toán. Xem ra thế giới này vẫn chưa có que ngũ vị, đây chính là cơ hội buôn bán.

Chỉ là que ngũ vị phải được làm từ thịt ba chỉ, hơn nữa còn phải dùng đến hương liệu, chi phí tương đối cao, sợ rằng dân chúng bình thường sẽ không ăn nổi, phải cân nhắc kỹ hơn mới được.

Loading...