Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 664
Cập nhật lúc: 2024-09-25 10:21:48
Lượt xem: 48
Lý Ngôn Sanh vừa mới tỉnh lại, cơ thể hắn vẫn yếu ớt như trước đó, hắn ăn được vài miếng đã nặng nề thiếp đi.
Thời gian trôi như nước, rất nhanh đã bước vào tháng chín.
Sau hơn một tháng điều dưỡng, Lý Ngôn Sanh vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ, vì vết thương bên ngoài đã khỏi hẳn nên Thẩm Bích Thẩm lập tức đưa hắn đến Hồi Xuân Đường kiểm tra lại.
"Trần đại phu, tình hình của Lý công tử thế nào?" Thẩm Bích Thẩm căng thẳng nhìn Trần đại phu, hỏi.
"Vết thương bên ngoài đã không còn gì đáng ngại nữa, còn chứng mất trí nhớ này đúng là do trong đầu có m.á.u bầm, lão phu đã kê cho hắn chút thuốc khiến m.á.u ứ tan ra, qua một thời gian nữa có thể sẽ tốt lên." Sau khi kiểm tra cho Lý Ngôn Sanh xong, Trần đại phu mới khẽ cười nói: "Đợi cho m.á.u bầm tan đi, ký ức này tự nhiên sẽ chậm rãi khôi phục lại."
"Vậy thì quá tốt rồi, đa tạ Trần đại phu." Nghe vậy Thẩm Bích Thấm và Lý Ngôn Sanh nhìn nhau, cả hai đều nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Trần đại phu, Trần đại phu mau đến đây khám bệnh cho nhi tử ta với, không biết làm thế nào mà hắn cứ kêu gào đau bụng mãi."
Trần đại phu đang muốn viết đơn thuốc cho hai người, đột nhiên nghe thấy tiếng nói hốt hoảng của một phụ nhân, bà ta vừa gọi vừa hoảng hốt đi vào trong.
Đứa nhỏ kia gầy gò, sắc mặt vàng như nến, hắn một mực kêu đau, trong miệng còn không ngừng trào nước bọt.
"Mau đặt đứa nhỏ lên giường, ta sẽ xem cho hắn.
Thấy thế này Trần đại phu không đoái hoài đến kê thuốc nữa, ông ấy vội vã chạy đến xem tình hình của đứa nhỏ kia. Đầu tiên là bắt mạch, sau đó lại nhìn kỹ vào móng tay, lúc này ông ấy vừa vuốt râu vừa hỏi: "Bình thường hắn thường đau bụng vào sáng sớm, thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn, có triệu chứng ngứa ngáy ở vùng gan.
"Đúng vậy, làm sao đại phu biết được, đại phu nói tất cả đều đúng cả." Phụ nhân kia nghe xong, đều tiên là sững sờ, sau đó mới gật đầu liên tục.
"Xem ra không sai. Đứa nhỏ này bị giun đũa."
Sau khi đã xác định được, Trần đại phu vội phân phó dược đồng đứng cạnh mình:
"Đi chuẩn bị nước cam thảo, bột và mật ong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-664.html.]
"Vâng." Dược đồng kia lập tức lên tiếng rồi đi chuẩn bị ngay.
Rất nhanh sau đó hắn đã bưng thuốc đến.
"Chỉ cần uống nước này vào, triệu chứng này sẽ lập tức được làm dịu.
Trần đại phu nói xong, ông ấy đưa thuốc để phụ nhân mớm thuốc cho hài tử nhưng đứa nhỏ kia kia uống thuốc xong thì mặt mày vẫn lộ vẻ đau đớn như trước đó, không có chút dấu hiệu nào đã dịu xuống.
"Nương, đau, vẫn rất đau." Hái tử kia đã khóc lóc om sòm, mặt mày đều là nước mắt nước mũi" "Trần đại phu, đã nửa canh giờ rồi, sao lại không có chút hiệu quả nào thế này?" Thấy nhi tử của mình đau đớn thế này, phụ nhân kia sốt ruột, vành mắt cũng đỏ lên, bà ấy lo lắng nhìn Trần đại phu dò hỏi. "Chuyện gì thế này? Ngươi pha nước cam thảo, bột và mật ong?"
Thấy thế này Trần đại phu cũng cau mày, ông ấy chất vấn dược đồng."
"Vâng, con đã làm theo trên sách tiên sinh viết. Cam thảo sáu khắc, bột chì ba khắc, mật ong hai mươi khắc pha lại với nhau, chắc chắn không sai." Dược đồng kia cũng luống cuống theo, mặt mày hắn trở nên trắng bệch, chỉ sợ mình tính sai.
"Theo ngươi nói thì đúng là không sai. Kỳ lạ, sao lại không có tác dụng?"
Trong lòng đại phu vô cùng nghi ngờ, ông ấy lại kiểm tra cẩn thận một lần nữa:
"Đau bụng, nôn nước bọt, móng tay có những đốm màu trắng đục, khóe móng không đầy, đây rõ ràng là triệu chứng bị giun đũa, đến cùng đã sai sót ở đâu?"
"Trần đại phu, ngài dùng sáu khắc cam thảo, hai mươi hạt gạo mài thành bột, mười hai khắc mật ong pha với nhau thử xem." Lý Ngôn Sanh vẫn một mực giữ im lặng đột nhiên mở miệng đề nghị.
"Ý của ngươi là đổi bột chì thành bột gạo?"
Nghe vậy Trần đại phu hơi sững sờ, sau đó ông ấy nhìn Lý Ngôn Sanh, nghi ngờ hỏi: "Ngươi cũng hiểu y thuật?"
"Chuyện này... Tại hạ cũng không nhớ rõ, chỉ trong vô thức cảm thấy hẳn phải như vậy mới đúng." Lý Ngôn Sanh nhíu mày, hắn mở mịt nói.
"Ôi, nương, đau c.h.ế.t mất.." Nhưng vào lúc này hài tử kia đã khóc thét lên rất thê lương.