Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-07-25 18:57:26
Lượt xem: 217
"Thẩm Nhi, phân gia này là chuyện lớn, không thể nói bậy được, trong thôn cũng chưa có nhà nào phân gia hết, một mình nhà chúng ta phân gia chỉ sợ nhà họ Thẩm sẽ bị
người trong cả thôn chê cười, đến lúc đó thanh danh của các con cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Thẩm Lâm thị tuy rằng buồn lòng, thất vọng người với người bên chủ trạch nhưng chuyện phân gia này, bà cũng không hề tán đồng.
"Nương, chưa có nhà ai phân gia cũng không có nghĩa là không thể phân gia! Cuộc sống hàng ngày, tốt hay không cũng chỉ có chúng ta biết, chẳng lẽ bởi vì sợ người khác chê cười mà tự bản thân ủy khuất mình rồi tự làm khổ mình sao?"
Thẩm Bích Thẩm nói xong với Thẩm Lâm thị thì quay qua tiếp tục nói với Thẩm Thủ Nghĩa: "Cha, cha nói phân gia không đúng, nhưng người có biết phân gia và không phân gia khác nhau chỗ nào không?"
"Chuyện này..."
Nghe Thẩm Bích Thẩm nói xong, Thẩm Thủ Nghĩa ngẩn người, ông ấy chỉ biết phân gia là không tốt, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Bích Thấm hiểu ra, từ trước đến giờ
Thẩm Thủ Nghĩa chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Thật ra, cả gia đình sinh hoạt chắc chắn sẽ tồn tại một ít bất công, có hại có phúc, chỉ là một ít bất công nàng còn có thể chấp nhận, nhưng những chuyện Thẩm lão thái làm từ trước đến nay cũng không hề đơn giản chỉ là bất công, mà căn bản là không hề coi nhà bọn họ là người thân!
"Cha, không phân gia thì tiền chúng ta làm sẽ là của chung, nhưng khi phân gia rồi thì chúng ta phải được công bằng, như là ăn cơm thì mọi người sẽ ăn cùng nhau, quần áo cũng sẽ chia ra với số lượng như nhau, làm việc làm cùng nhau, chuyện này, người có hiểu không?" Thẩm Bích Thẩm nhìn Thẩm Thủ Nghĩa nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-66.html.]
"Thấm Nhi... Ăn cơm là bởi vì...
"Con biết ăn cơm là bởi vì con có bệnh nên nãi nãi mới muốn chúng ta ăn cơm riêng, nhưng cái này có được xem là ăn riêng sao? Đồ ăn không phải đều do nãi nãi phân chia sao, nếu muốn chia, thì hẳn nên là tất cả mọi người đều giống nhau! Nương, mấy người bọn họ cũng ăn cơm với bánh đậu cùng với dưa chua sao?"
Thẩm Bích Thẩm càng nói thì lại càng cảm thấy tức giận, nếu nói Thẩm Ninh Viễn béo mập có thể so với heo kia cũng ăn bánh đậu và dưa chua thì có đánh c.h.ế.t nàng cũng không tin được.
Thẩm Lâm thị nghe xong lời này thì trầm mặc, nhà nàng mỗi ngày đều phải nấu cơm ở nhà cũ sao có thể không biết hàng ngày đại trạch ăn gì được, ngày nào cũng được ăn cơm không nói, cách một, hai ngày sẽ có thịt, còn trứng thì ngày nào cũng có.
"Không phải đâu Thấm Nhi, nhà nhà đại bá con làm ở trên trấn, còn giữ chức phòng chi kiếm được nhiều tiền, nên đương nhiên bọn họ sẽ tốt hơn chúng ta một chút, cha...
Cha không có bản lĩnh... Thẩm Thủ Nghĩa vừa nghe lời này thì lập tức vì người nhà mà giải thích.
"Cha, đây là lời nãi nãi nói cho người đúng không? Vậy được rồi, chuyện quần áo con không so đo, vậy chúng ta nói đến chuyện trong nhà đi, những việc kia đều là người và nhị ca làm, theo như cách nãi nãi tính thì người trong nhà có tư cách ăn cơm nhất không phải là nhà chúng ta sao?"
Thẩm Bích Thẩm thật sự vô cùng bội phục công phu tẩy não của Thẩm lão thái, vậy mà có thể dạy Thẩm Thủ Nghĩa thành một người chịu thương chịu khó, không so đo tính toán một chút nào như vậy.
Thẩm gia có tám mẫu ruộng nước, nhưng người làm việc lại chỉ có Thẩm thủ Nghĩa và Thẩm Trí Viễn.
Tam thúc Thẩm Thủ Lễ đang chuẩn bị tham gia kì thi viện năm nay, Thẩm Ninh Viễn thì đang học tư thục, Thẩm Thủ Nhân lúc không bị thương thì cũng làm ở phòng thu chi trên trấn cho người ta, bởi vì vậy nên việc ruộng đồng đều rơi trên người Thẩm Thủ
Nghĩa và Thẩm Trí Viễn.
Đặc biệt là những ngày mùa gần đây, mỗi khi nhìn hai người bộ dạng đầy mồ hôi mệt mỏi trở về thì Thẩm Bích Thấm đều vô cùng không cam lòng và đau lòng, người trong nhà phải vất vả trả giá như vậy, nhưng đến khi được trả đãi ngộ thì lại là kém nhất, đây thật sự là vô cùng không công bằng!