Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 650

Cập nhật lúc: 2024-09-25 09:56:53
Lượt xem: 68

"Ta biết, là vì kỷ niệm đại thần Khuất Nguyên của Sở quốc thời Chiến Quốc, Khuất Nguyên tích cực chủ trương Sở quốc liên hợp với Tề quốc, chống lại Tần quốc, kết quả ý kiến không được chấp nhận, ngược lại còn bị bãi quan sung quân đến nơi xa xôi. Lúc Sở quốc sắp diệt vong, ngày 5 tháng 5 nông lịch thì Khuất Nguyên liền tự sát ở đầu sông La Mịch, lấy thân hi sinh cho tổ quốc."

Quý Tư Linh mỉm cười chậm rãi nói: "Sau khi Khuất Nguyên nhảy xuống sông, bá tánh Sở quốc vì không cho cá tôm trong sông ăn t.h.i t.h.ể của Khuất Nguyên liền vứt đồ ăn ngon vào sông. Cứ như vậy năm này sang năm nọ, bá tánh vì kỷ niệm Khuất Nguyên, mỗi ngày Tết Đoan Ngọ liền ném đồ ăn xuống sông để hiến tế Khuất Nguyên."

"Ừ, nhưng ngươi nói không phải phiên bản hoàn chỉnh, chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi, vẫn chưa nói đến ngọn nguồn của bánh chưng". Thẩm Trí Viễn tán dương đối Quý Tư Linh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó kể tiếp cho mọi người. Thì ra là sau khi hiến tế như thế, ở ngày nọ, một vị lão nhân đột nhiên ở gặp Khuất Nguyên trong mộng. Vì thế lão nhân liền hỏi hắn: "Chúng ta gửi nhiều đồ cho ngài như vậy, ngài có ăn được không?"

Khuất Nguyên nói: "Các ngươi tặng cơm cho ta đều để cho những con cá tôm kia ăn".

Lão nhân hỏi: "Vậy phải làm thế nào mới không bị tôm cá ăn mất?"

Khuất Nguyên nói: "Các ngươi dùng lá trúc gói cơm lại, làm thành bánh chưng hình củ ấu, chúng nó tưởng là củ ấu liền không dám cướp ăn nữa".

"Thì ra là thế."

Mọi người mới hiểu ra mà gật đầu, sau đó lại nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Trí Viễn: "Vậy thì có liên quan gì tới thuyền rồng chứ?"

"Ừ, tiếp theo ta cũng muốn nói về ngọn nguồn của việc đua thuyền rồng". Thẩm Trí Viễn hơi mỉm cười liền kể chuyện tiếp. Nói là Tết Đoan Ngọ sau khi Khuất Nguyên báo mộng năm thứ hai, mọi người liền làm theo lời Khuất Nguyên nói, hiến tế bán chưng xuống sông.

Nhưng qua Tết Đoan Ngọ, Khuất Nguyên lại báo mộng cho lão nhân kia: "Cảm ơn các ngươi đưa nhiều bánh chưng cho ta như thế, ta ăn được rồi, nhưng phần lớn vẫn bị tôm cá ăn mất".

Lão nhân kia lại hỏi Khuất Nguyên: "Còn có biện pháp gì nữa?"

Khuất Nguyên nói: "Thuyền đưa bánh chưng cần làm thành hình con rồng, bởi vì cá tôm ba ba cua đều do Long Vương quản lý, chúng nó không dám ăn đồ của Long Vương".

"Cho nên, từ đó về sau, hàng năm vào ngày Tết Đoan Ngọ, mọi người sẽ chèo thuyền rồng đến sông Mịch La đưa bánh chưng, đây là lai lịch của việc Tết Đoan Ngọ ăn bánh chưng và đua thuyền rồng".

Sau khi Thẩm Trí Viễn uống một ngụm nước trà xong mới tiếp tục nói,"Đốt pháo cũng có ý nghĩa tương tự, muốn trừ tà và làm cá tôm sợ mà chạy mất".

"Bạch bạch bạch..."

"Nói rất đúng, xuất sắc!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-650.html.]

Vào lúc Thẩm Trí Viễn nói, không biết khi nào chung quanh đã vây đầy một vòng thôn dân, bọn họ chưa từng đọc sách, vẫn luôn đi theo ăn tết lại không biết thì ra còn có chuyện xưa hay như thế, lúc này nghe xong thì tất cả mọi người đều hét lớn khen hay và vỗ tay.

Trong lúc nhất thời, không khí trên thuyền liền trở nên nhộn nhịp, mọi người nói xong lại quay sang nói chuyện nhà với người quen, không khí cực kỳ náo nhiệt hòa hợp.

"Đi theo ta".

Đúng vào lúc này, Thẩm Bích Thẩm cảm thấy bàn tay ấm áp, liền bị người lôi ra khỏi đám người, lực chú ý của mọi người đều ở trên người Thẩm Trí Viễn nên không phát hiện.

"Mộ Dung ca ca?"

"Ừ, là ta"

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đầu thuyền, bên kia ít người, ta có lời muốn nói với muội".

"Được".

Tới đầu thuyền, Mộ Dung Húc liền đặt đèn lồng trong tay lên boong tàu, hai người đứng song song với nhau, kéo ra hai cái bóng thật dài ở trên boong tàu.

"Mộ Dung ca ca, huynh muốn nói gì với ta?"

Lúc này, Thẩm Bích Thấm bỗng cảm thấy hơi khẩn trương.

"Ừm, tí nữa có thể sẽ xảy ra chuyện có lực đánh sâu vào rất mạnh, nhưng hy vọng muội sẽ giữ được bình tĩnh".

Mộ Dung Húc cúi đầu nhìn Thẩm Bích Thấm, trong đôi mắt phượng thâm thúy mang theo vẻ nghiêm túc.

"Ừ" Nghe vậy, Thẩm Bích Thẩm nhịn không được thấy căng thẳng trong lòng, túm ống tay áo nhẹ nhàng gật đầu.

"Tốt".

Vì thế, theo tiếng của Mộ Dung Húc, hắn liền duỗi tay bóc lớp dịch dung trên mặt đi, trong ánh mắt khiếp sợ của Thẩm Bích Thấm, một gương mặt có dung nhan tuyệt thế xuất hiện ở trước mặt Thẩm Bích Thẩm.

Loading...