Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 641
Cập nhật lúc: 2024-09-24 10:37:55
Lượt xem: 58
Không được, không được, a di đà phật tội lỗi, tội lỗi.
"Muội là tuổi gì."
Thẩm Bích Thẩm đang đắm chìm bên trong suy nghĩ rối loạn của mình, đột nhiên giọng nói trầm thấp của Mộ Dung Húc truyền đến bên tai. ...
"Hả? Ta là tuổi... Tuổi..."
Nói được một nửa, Thẩm Bích Thẩm đột nhiên dừng lại, kiếp trước cô tuổi khỉ, nhưng nếu theo nguyên chủ, thì hình như là... Tuổi heo!
"Sao?" Giọng nói Mộ Dung Húc mang theo sự nghi vấn lại vang lên lần nữa.
"Không muốn nói." Đột nhiên sắc mặt của Thẩm Bích Thấm thu lại, quay đầu đi chỗ khác.
Người ta tuổi rồng, nàng lại tuổi lợn, ha hả. . Sự chênh lệch này thật sự rất... Thật sự là rất vi diệu!
Nhìn bộ dạng của Thẩm Bích Thẩm thì Mộ Dung Húc khẽ nhíu mày, hắn thoáng trầm mặc sau đó giống như đã hiểu được cái gì đó, trong mắt hiện lên ý cười, duỗi tay để lên đỉnh đầu Thẩm Bích Thẩm, đem mặt kề sát bên tai Thẩm Bích Thẩm mở miệng nói nhỏ.
"Thì ra... Là một chú heo nhỏ."
"Huynh mới là heo con, huynh mới là heo đó."
Nghe vậy trong nháy mắt Thẩm Bích Thẩm liền tức giận, đôi mắt hạnh căm giận nhìn Mộ Dung Húc, tâm trạng trong nháy mắt cũng trở nên buồn bực vô cùng, vốn là một con khỉ, một con khỉ khéo léo lại tài giỏi, sao lại thành keo cơ chứ, ô ô... Trả lại con khỉ đáng yêu hoạt bát cho ta!
"Heo con, khá tốt đấy chứ."
Nhưng mà, Mộ Dung Húc vẫn chưa để ý đến Thẩm Bích Thẩm đang lên án, bàn tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa trên đỉnh đầu nàng, dường như đối với kết quả này rất hài lòng.
"Mộ Dung Húc, huynh có biết biểu hiện hôm nay của huynh thật sự rất đáng đánh không." Thẩm Bích Thẩm oán giận nghiến răng nói.
"Không biết" Mộ Dung Húc trả lời nàng bằng giọng nói bình đạm như nước giống như bình thường. "Pháo hoa bắt đầu b.ắ.n rồi, nhanh đi xem pháo đi!"
Vào lúc này, không biết từ nơi đâu vang lên một tiếng gọi ầm ĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-641.html.]
"A nha, bắt đầu rồi hả, đi mau đi mau thôi."
"Uy, người này sao lại vô lễ như thế chứ!"
"Ai u uy, chân ta, ai dẫm lên chân ta thế này!"
Sau tiếng la vang lên, mọi người ban đầu đang nhàn nhã tản bộ đã bắt đầu trở nên xao động, sau đó cùng nhau đi đến Văn Miếu.
"A nha."
Người trong thành thật sự quá nhiều, Thẩm Bích Thẩm bị xô đẩy bên trong dòng người mà cảm thấy dưới chân đau nhói, dường như đã bị người khác dẫm phải, nhưng nàng vẫn chưa kịp định hình lại thì cả người liền chịu va chạm mà lảo đảo ngã về phía trước.
Nội tâm Thẩm Bích Thấm kinh hãi, ở bên trong dòng người chen chúc này, nếu ngã xuống nhất định sẽ bị dẫm đạp, loại tình huống như vậy ở những ngày hội lớn nhìn mãi cũng đã thành quen rồi.
"Cẩn thận"
Trong lúc Thẩm Bích Thẩm đang âm thầm tuyệt vọng, thì nghe thấy giọng nói sốt ruột đồng thời cánh tay nàng cũng được một sức mạnh nắm lấy, sau đó cả người nàng được bao gọn trong cái ôm mềm mại ấm áp.
Thẩm Bích Thẩm ngẩng đầu lên thì đập vào mắt nàng chính là hình ảnh Mộ Dung Húc nôn nóng mang theo chút kinh hoàng.
Hai vai bị Mộ Dung Húc kiềm chặt lại: "Có bị thương ở đâu không?"
"Ta... Ta không có việc gì"
Trong lòng Thẩm Bích Thẩm vẫn còn sợ hãi, nhưng mà sau khi nhìn thần sắc của Mộ Dung Húc thì trong lòng liền thấy ấm áp, chút cảm xúc sợ hãi khi nguy hiểm trong nháy mắt liền giảm đi không ít.
"Không có chuyện gì thì tốt, không có chuyện gì thì tốt rồi." Nghe nàng nói vậy, biểu tình trên mặt Mộ Dung Húc lúc này mới lơi lỏng ra, tiếp đó liền đem Thẩm Bích Thấm ôm vào trong lòng n.g.ự.c mà đi lên.
Lực đạo to lớn khiến cho Thẩm Bích Thẩm có cảm giác bị bóp nát, nhưng ở trong sự cường thế đó mà nàng lại cảm nhận được một chút nhỏ sự run rẩy không dễ phát hiện ra!
Mộ Dung Húc như vậy đã khiến cho nội tâm Thẩm Bích Thẩm chấn động, hắn đang sợ hãi sao, là bởi vì lo lắng cho nàng sao?
Ở trong lòng Thẩm Bích Thẩm thì Mộ Dung Húc vẫn luôn là người dù Thái Sơn có sập xuống trước mặt cũng sẽ không đổi sắc, mà bây giờ hắn lại bởi vì an nguy của nàng mà sợ hãi?!