Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 637

Cập nhật lúc: 2024-09-24 10:35:02
Lượt xem: 70

"Cho nên mới nói, đây chính là điểm mà Tam Lang phải gắng chịu."

Thẩm Lâm thị điều chỉnh tốt tâm trạng, sau đó mới vuốt đầu Thẩm Bích Thẩm mỉm cười nói,"Bởi vì vừa lúc xảy ra thì con liền phát bệnh hôn mê, cho nên khi tỉnh thì cũng không biết được chuyện này."

"Thì ra là thế, ừm, tam ca, là muội hiểu lầm huynh rồi."

Thẩm Bích Thẩm nghiêng đầu nói, nhưng rất nhanh sau đó lại bồi thêm một câu"Chỉ là chuyện huynh bắt nạt muội là sự thật, như vậy coi như hòa, hừ!"

"Muội, chính là người không có lương tâm, sao có thể làm như vậy được!" Nghe vậy Thẩm Trí Viễn không nhịn được mà lại nổi bão.

"Ha ha ha..."

Thấy hai huynh muội bọn họ cãi qua lại thì tất cả mọi người đều bật cười thành tiếng, trong lúc nhất thời bầu không khí lại trở nên sinh động một lần nữa.

"Phu nhân, lão gia, đã đến huyện thành rồi."

Trong khi mọi người đang cười thì liền nghe thấy giọng nói của Lưu Trường Phúc truyền đến. "Đến rồi, mau xuống xe thôi."

Bởi vì vào dịp tết hoa đăng nên có rất nhiều người đổ xô về đây, quan phủ liền đưa ra quy định xe ngựa không được vào trong thành, bởi vậy mấy người Thẩm Bích Thẩm cũng chỉ có thể dừng xe ở cửa thành rồi đi bộ vào.

"Trường Phúc, phiền các ngươi, ở trong xe ngựa chờ, trong đó có thức ăn lúc nào đói bụng có thể ăn." Lần này người hỗ trợ đánh xe ngựa chính là Lưu Trường Phúc và Chu Phát Tài, bởi vì để xe ngựa ngoài thành nên đương nhiên phải có người trông coi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-637.html.]

"Cô nương yên tâm, mọi người cứ đi chơi đi." Nghe vậy, trong lòng Lưu Trường Phúc vô cùng ấp áp, mỉm cười nhìn Thẩm Bích Thấm gật đầu.

Hắn biết ngay từ đầu Thẩm Bích Thẩm nói cho bọn họ làm hạ nhân lấy công chuộc tội chỉ là cái cớ mà thôi, trong khoảng thời gian sinh sống ở Thẩm gia, rõ ràng bọn họ cũng cảm nhận được thái độ của Thẩm Bích Thấm, nàng coi bọn họ là bạn bè, thậm chí hơn thế, là như người nhà!

Tất cả mọi người của Thẩm gia từ trên xuống dưới ai nấy đều chưa từng khắt khe với bọn họ, hơn nữa bây giờ người của Thẩm Bích Thấm cũng không ít, nhưng người có thể ở trong Thẩm gia cũng chỉ có ba người họ, qua đó có thể thấy được Thẩm Bích Thấm đối xử với bọn họ vô cùng đặc biệt.

Phu nhân thì hàng ngày vẫn luôn ân cần hỏi han bọn họ, thái độ thân thiện hòa nhã, hắn chưa từng gặp qua hạ nhân nhà ai lại có được đãi ngộ như vậy.

Trong lòng Lưu Trường Phúc cảm thấy rất may mắn, có lẽ gặp được Thẩm Bích Thẩm cũng là ông trời an bài cho bọn họ, một lần nữa cho bọn họ mục tiêu để sống sót, từ nay về sau, Lưu Trường Phúc hắn chính là người Thẩm gia, vì người Thẩm gia mà bảo vệ!

Sau khi phân công xong, Thẩm Bích Thấm liền cùng mọi người đi vào huyện thành, Mộ Dung Húc cũng tự nhiên đi đến bên cạnh người nàng, cơ thể cường tráng cao lớn giống như tường đồng vách sắt vững vàng bảo vệ nàng vào cạnh người mình.

Huyện thành vẫn như cũ phồn hoa náo nhiệt, so với lần trước thì cũng không quá khác nhau, điều duy nhất khác chính là lần này không có hoạt động đưa hoa đăng, bởi vậy mọi người định là đi thưởng hoa đăng trước, sau đó đợi đến thời điểm b.ắ.n pháo hoa.

"Thấm Nhi, con có thể đặt một phòng không, cha nương và thím đều đã mệt mỏi."

Mọi người đi dạo trong chốc lát thì Thẩm Lâm thị liền đỡ Thẩm Triệu thị mệt mỏi đến hỏi.

Tuy rằng đi chưa được lâu, nhưng trên đường quá nhiều người, đi lại cũng khó khăn, ai nấy đều có một tầng mồ hôi mỏng ở sau lưng, mấy người Thẩm Bích Thấm vẫn còn trẻ nên còn đỡ, nhưng Thẩm Triệu thị và Lâm Bác Văn thì có chút không chịu nổi.

"Được, nương, con và mấy người ca ca còn muốn đi dạo, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, cầm lấy ngọc bài này, Quý Tiên lâu sẽ dẫn mọi người đi đến phòng." Thẩm Bích Thấm nói rồi đưa lệnh bài trong tay cho Thẩm Lâm thị.

Thẩm Bích Thẩm nói như vậy cũng có một phần là vì Lâm Chấn và Thẩm Bích Tuyết khó có được một buổi lễ tình nhân, không khí lãng mạn như vậy, nếu không đi hẹn hò thì cũng thật đáng tiếc.

Loading...