Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 618
Cập nhật lúc: 2024-09-23 14:39:08
Lượt xem: 42
Nhìn thấy Thẩm lão thái lao về phía mình, Vương Đại Phú lập tức kéo Thanh Nhi và đứa trẻ ra phía sau mình, sau đó nhấc chân lên, đạp thẳng vào bụng của Thẩm lão.
"Rầm..."
Cú đạp này cực kỳ mạnh, đến nỗi Thẩm lão thái bị đá bay ngược ra ngoài, nằm sấp trên mặt đất, co giật vài cái, sau đó hai mắt tối sầm, không còn cử động nữa.
"Đây... Đây là g.i.ế.c người rồi!"
"Má ơi, đây là g.i.ế.c người rồi?"
"Giết người, g.i.ế.c người!"
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả người dân trong thôn đầu tiên là cảm thấy khiếp sợ, sau đó lập tức hoảng sợ hét lên.
"Chết rồi?"
Vương Đại Phú nghe vậy cũng cảm thấy căng thẳng, hắn ta và Thanh Nhi khẽ liếc nhìn nhau, sắc mặt của cả hai đều tái nhợt không có một tia huyết sắc.
"Đừng ồn ào, nhanh đến xem người có thể nào rồi!"
Lúc này trưởng thôn cũng phục hồi tinh thần, vội vàng gọi người chạy đến xem xét tình hình của Thẩm lão thái, quan sai đứng bên cạnh cũng vội vàng chạy theo.
"Yêm... Yêm đi xem một chút..." Lúc mọi đến chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh của Thẩm lão thái, một người dân trong thôn kẽ nuốt nước bọt, sau đó run rẩy đưa ngón tay về phía mũi của Thẩm lão thái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-618.html.]
Giữa mùa đông lạnh giá này, hơi thở ấm áp kia phả ra từ mũi đặc biệt rõ ràng, mặc dù rất yếu nhưng đúng là vẫn còn thở.
"Có hơi thở, vẫn còn sống, vẫn còn sống!" Khi thấy vẫn còn hô hấp, người kia lập tức vui sướng kêu lên cho mọi người biết.
Đám người của Vương Đại Phú cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như hắn ta thực sự g.i.ế.c người dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy, vậy thì cuộc đời này của hắn ta thực sự xong rồi.
"Nhanh lên đi, đỡ bọn họ vào nhà trước, trời lạnh như vậy, đừng để bọn họ bị c.h.ế.t cóng."
Đầu tiên, trưởng thôn ra lệnh cho nha hoàn Hoa Hồng của nhà chính đến thị trấn mời đại phu, sau đó bảo mọi người đưa Thẩm lão thái và Thẩm Thủ Nhân vào trong nhà.
Sau đó đỡ mấy người đó vào trong nhà.
"Nể tình hắn giúp đại ca của ta chăm sóc tẩu tử một đoạn thời gian, hai mươi lượng bạc này coi như là tiền bồi thường, cũng đủ để trả tiền khám bệnh cho hai người đó rồi."
Ngô Lạt Tử cũng là một kẻ cực kỳ nhạy bén, nhân lúc hai người đó hôn mê, hắn trực tiếp đưa cho người dân ở đây 20 lượng sau đó cùng quan sai rời đi, hiện tại hắn ta cho bạc coi như là đã làm hết trách nhiệm rồi, bằng không đợi đến khi hai kẻ kia tỉnh lại, chắc chắn sẽ ra giá trên trời, như vậy thì không ổn.
Mặc dù biết đám người Ngô Lạt Tử làm vậy rất không tốt, gây náo loạn cả nhà người ta sau đó lại chỉ đưa hai mươi lượng bạc coi như đã giải quyết xong, nhưng danh tiếng của Thẩm Thủ Nhân ở trong thôn thực sự chẳng ra sao cả, cho nên không ai tình nguyện đứng ra nói giúp cho ông ta, không có người khó đối phó như Thẩm lão thái, mấy người Vương Đại Phú rất dễ dàng rời khỏi thôn Thẩm gia.
Nhìn gian nhà chính của nhà họ Thẩm lúc này đã trở nên hoang tàn đổ nát, vẻ mặt của trưởng thôn có chút cô đơn lắc đầu, đây đều là do Thẩm lão thái tự mình chuốc lấy, những gì nên giúp ông ấy cũng đã giúp rồi, cả nhà Trọng Thành bây giờ đang sống rất tốt, lại còn dẫn dắt người dân trong thôn cùng nhau kiếm tiền, cả nhà cực kỳ có tiền đồ. Coi như ông ấy đã không làm thất vọng giao phó của người huynh đệ tốt đã mất rồi.
Về phần những chuyện không hay xảy ra trong nhà chính của nhà họ Thẩm, trưởng thôn không muốn lo nữa, cũng không lo được gì cả.
Về phần Thanh Nhi, tất nhiên không chút do dự đi theo Vương Đại Phú rời đi rồi.
Mặc dù Thẩm Thủ Nhân khỏe mạnh và trẻ tuổi hơn so với Vương Đại Phú, đối xử với nàng ta cũng rất tốt, nhưng ai bảo hắn ta chỉ là một tên nghèo hèn chứ, nếu như hắn ta là một kẻ có tiền, nàng ta đi theo hắn cũng không sao cả, nhưng tiếc là hắn ta không phải.