Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 609
Cập nhật lúc: 2024-09-23 13:51:08
Lượt xem: 31
Con mắt của Vương Đại Phú nhìn Liệt Diễm càng phát ra ánh sáng màu xanh, cả người hắn ta kích động đến mức run rẩy.
"Híi..."
Liệt Diễm rõ ràng cực kỳ kháng cự ánh mắt này của Vương Đại Phú, nó bực mình hí lên, sau đó lại di chuyển bước chân đi về phía trước một cách chật vật, thế nhưng dưới chân nó là một vũng bùn khiến mỗi bước đi đều cực kỳ gian nan.
Không sai, lúc này Thẩm Bích Thẩm cũng mới vừa phát hiện ra, đám người này thế mà đã đào một cái hố bùn cạn, cách làm thuần thục và chu toàn như thế, chắc chắn đám người này đã từng thực hiện hành động này với vô số người rồi!
"Muốn đi? Không thể nào. Bắt lại cho ta!"
Thấy Liệt Diễm vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vũng bùn, Vương Đại Phú vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ của mình ra tay. Một con ngựa thần tuyệt thế thế này, cho dù thế nào, hắn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Vâng!"
Đám thủ hạ vừa nghe thấy mệnh lệnh, lập tức vung dây thừng trong tay mình lên, bắt đầu vây quanh Liệt Diễm.
Thẩm Bích Thẩm biết đây là dây thừng chuyên dùng để bắt ngựa, thời cổ đại còn chưa có thuốc mê nên chủ yếu nhất vẫn phải dựa vào sức giằng co, tròng dây vào cổ con ngựa, mãi đến khi ngựa mệt và ngã xuống cũng là lúc đám người bắt ngựa bắt đầu thu hoạch.
Chỉ là Thẩm Bích Thấm làm sao chịu để đám người này đạt được ý muốn.
"Vèo..."
Trong lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Bích Thẩm đã giương cung, không hề lưu tình mà b.ắ.n một mũi tên vào kẻ đang đứng gần nhất.
"A!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-609.html.]
Khoảng cách gần thế này, dường như Thẩm Bích Thẩm có thể nghe thấy tiếng mũi tên cắm phập vào da thịt hắn ta, người kia đau đớn thét lên một tiếng kêu thảm, hắn ta lập tức ôm lấy bắp đùi của mình ngã xuống. "Nha đầu này biết b.ắ.n cung."
Thấy tình hình thế này cả đám đều sợ hãi mà luống cuống tay chân. Vốn dĩ bọn hắn cho rằng Thẩm Bích Thẩm chỉ là một tiểu cô nương quen sống an nhàn, lần này đến đây chắc chắn sẽ cướp được ngựa, cảm thấy chẳng cần tốn bao nhiêu công sức là có thể khống chế được một tiểu cô nương như vậy, vì vậy không ai trang bị vũ khí cả.
"Vèo..."
"A!"
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Bích Thẩm lại b.ắ.n tiếp một mũi tên ra ngoài, mấy người này đều không động đậy nên càng dễ khiến Thẩm Bích Thấm nhắm chính xác hơn, một mũi tên nữa đã cắm vào đùi một kẻ khác.
"Mau lùi lại! Mau lùi lại!"
Nghe tiếng đồng bọn kêu lên thảm thiết khiến đám người này tỉnh táo lại, tất cả đều quay người chạy trốn, căn bản không để ý đến đồng bọn bị thương đang kêu rên kia.
Chỉ là tốc độ chạy trốn của bọn họ làm sao nhanh bằng tốc độ b.ắ.n cung của Thẩm Bích Thẩm, gần mấy tháng nay nàng liên tục đi theo Mộ Dung Húc lên núi săn bắn, nàng không còn nhiều áp lực với các mục tiêu di chuyển nữa, huống hồ đám người này còn là mục tiêu lớn như vậy nên khi bọn hắn vừa muốn chạy trốn thì Thẩm Bích Thấm đã nhanh chóng b.ắ.n ngã thêm hai người.
Đám người đến đây chỉ khoảng mười người, ngay lúc này đã ngã xuống gần một nửa, tận mắt chứng kiến khả năng của Thẩm Bích Thẩm, trong thoáng chốc đám người này không dám bước lên nữa.
Thấy bọn hắn không dám bước lên, lúc này Thẩm Bích Thẩm mới điều khiển Liệt Diễm chậm rãi rời khỏi vũng bùn, đi về phía mặt đất bằng phẳng.
"Đại ca, làm sao bây giờ?"
Đồng bọn đang chật vật bò trên mặt đất, bốn đường m.á.u đỏ tươi trải dài trên mặt đất vô cùng chói mắt, mấy người chạy thoát được đứng ở xa xa nhìn mà không dám bước lên giúp đồng bọn.
"Chết tiệt! Sơ xuất rồi, không ngờ nha đầu này lại là một nhân vật hung ác như vậy, ra tay cũng rất độc!" Vương Đại Phú nhìn ra được Thẩm Bích Thẩm không có ý định g.i.ế.c người, nếu nàng có ý thật sự muốn g.i.ế.c người thì bốn người vừa rồi đã c.h.ế.t từ sớm rồi.
Trong lòng Vương Đại Phú vô cùng tức giận, hắn ta càng nghĩ càng không hiểu được, cuối cùng thì đó là một nhà thế nào mà lại để một tiểu cô nương học b.ắ.n cung, hơn nữa còn ở trình độ thế này, tuyệt đối không phải chỉ mới luyện tập trong thời gian ngắn.