Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 545
Cập nhật lúc: 2024-09-19 21:25:26
Lượt xem: 54
Thiếu niên cắn răng, nghiến lợi gạt ra được một câu: "Ông, có phải ông nên cho cháu một lời giải thích không?"
"Khụ... Húc... Húc Nhi à, ta cho là cháu đang luyện võ…”
Phùng lão xấu hổ vô cùng. Sao ông ấy có thể vì một miếng kem quá ngon mà quên mất chuyện hôm nay Mộ Dung Húc chưa dịch dung?
Không sai! Đây chính là gương mặt thật của Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, ngày thường hắn đều giả thành một đại thúc nhưng thật ra đây chỉ là một thiếu niên mới mười bảy tuổi.
"Ông biết cháu ngày thường đều phải dịch dung, người ngoài bước vào, lẽ nào ông không biết đề phòng sao?"
Gần đây tâm trạng của Mộ Dung Húc giống như trên bờ sụp đổ, nếu hôm nay không phải ngày nghỉ hắn sẽ không lột bỏ lớp dịch dung này. Vừa rồi mới vừa luyện võ xong, hắn muốn tắm cho mát nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế.
"Nhưng Thấm nha đầu cũng đâu phải người ngoài…”
"Ông!"
"Được rồi, đây là lỗi của ông. Thế nhưng Húc Nhi à, chuyện năm đó đã qua rồi, cháu cũng không cần thiết tiếp tục dịch dung nữa!"
Trong lòng Phùng lão luôn suy nghĩ các cô nương đều thích chưng diện, nhi tử nhà ông ấy với tướng mạo thế này, dáng người thế này, Thẩm nha đầu gặp phải chắc chắn sẽ c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt, như vậy cháu dâu này không phải sẽ lập tức về đến tay sao? Nha đầu khéo léo như thế, không thể để nhà khác được lợi!
Nghe Phùng lão nói, trong nháy mắt ánh mắt hắn trở nên sâu xa mà lạnh lẽo, đôi lông mày cau lại, hắn mím môi không nói.
"Húc Nhi à, cháu nói xem đến cùng thì cháu có suy nghĩ thế nào về Thấm nha đầu kia? Thấm nha đầu càng ngày càng lớn, nếu cháu không ân cần, đến lúc bị cướp đi cháu sẽ hối hận!" Phùng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mộ Dung Húc nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-545.html.]
Nghe vậy Mộ Dung Húc càng phiền não hơn, hắn nhíu chặt mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t con ruồi. "Cháu nói chuyện đi chứ?"
Thấy Mộ Dung Húc im lặng không nói, Phùng lão càng tỏ ra ghét bỏ tôn tử giống như khối băng này của mình. Vẫn là Thấm nha đầu tốt hơn, Thấm nha đầu hiểu suy nghĩ của ông ấy nhất!
"Nói cái gì? Muội ấy đã có người trong lòng rồi."
Mộ Dung Húc nắm chặt quyền, sau đó lại nhìn Phùng lão, nói một câu rồi đi về phía nhà trúc.
"Cái gì?" Nghe vậy, Phùng lão ngây ngẩn cả người, chẳng qua ông ấy chỉ nói một câu ví dụ mà thôi, ai ngờ lại nói trúng!
Vào phòng mình, Mộ Dung Húc nhìn gương mặt trong mặt kính lưu ly, hắn không khỏi đưa tay sờ mặt mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Lẽ nào phải bỏ đi lớp dịch dung mới khiến nàng chú ý đến hắn? Dung mạo thật sự quan trọng như vậy sao?
Nghĩ đến đây Mộ Dung Húc bực bội nhéo cái mũi mình. Từ khi nào hắn đã bắt đầu thay đổi mà chú ý đến suy nghĩ của nàng?
Bỏ dịch dung...
Thế nhưng bây giờ nàng thích Quý Hiên Dật, hắn hiểu tính của nàng, một khi đã hạ quyết tâm làm gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi, cho dù hắn có bỏ lớp dịch dung này ra thì thế nào? Chỉ sợ nàng cũng chỉ bất ngờ một trận mà thôi, vì nàng không phải nữ tử chỉ trông mặt mà bắt hình dung.
"Bỏ đi! Vẫn nên dịch dung như ban đầu thì hơn."
Mộ Dung Húc ngồi trước gương rất lâu, cuối cùng vẫn mang lớp dịch dung lên mặt lại một lần nữa. Chỉ cần nha đầu kia mỗi ngày đều vui vẻ như vậy là được rồi, yên lặng bảo vệ bên cạnh nàng không phải cũng là một niềm hạnh phúc sao?
Còn về phần Thẩm Bích Thấm, sau khi chạy được một đoạn, nàng thở hồng hộc dừng bước, sau đó cứ bưng bát mà sững sờ như thế, đầu óc thì vô cùng choáng váng.