Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-07-25 18:50:51
Lượt xem: 143
Lần này, Thẩm Bích Tuyết không rơi bất cứ một giọt nước mắt nào, chỉ tự nói với chính mình, về sau nàng sẽ không bao giờ xem người chủ trạch như người thân nữa, bất luận là gặp chuyện gì nàng cũng sẽ không đi cầu xin bọn họ nữa, sẽ không bao giờ!
Sau khi đỡ Thẩm Lâm thị lên giường xong thì hai tay của Thẩm Bích Thẩm đều đau nhức đến mức phát run, chỉ là nàng không dừng lại chút nào, lập tức kiểm tra cơ thể
Thẩm Lâm thị, sau khi thấy không có vết thương nào thì nàng liền đắp chăn cho bà ấy, rồi chạy tới nhà trưởng thôn xin giúp đỡ.
Nghe xong lời Thẩm Bích Tuyết nói, cả nhà thôn trưởng đều ngây người hoảng sợ, rồi không nói thêm hai lời cho xe ra ruộng thông báo cho Thẩm Thủ Nghĩa.
"Sàn sạt…”
Tại thời điểm Thẩm Bích Thẩm cho rằng mình đã c.h.ế.t thì cái miệng lớn kia liền chuyển hướng ngậm lấy đằng sau cổ nàng, rồi uyển chuyển nhảy lên tiến về phía miệng dốc.
"Tứ muội muội! Quái thú này, mau tránh ra, ngươi không được làm bị thương Tứ
muội muội, mau tránh ra!"
Thẩm Kỳ Viễn sợ đến mức cả người phát run, chỉ dám nắm nhánh cây chỉ vào phía trước, một bên chậm rãi phẫn nộ với cái bóng của con quái vật khổng lồ, rồi kêu lớn.
Cách một tầng cây, Thẩm Kỳ Viễn chỉ có thể nhìn thấy cơ thể to lớn thoát ẩn thoát hiện màu trắng của nó. "Tam ca ca, huynh không cần lo cho muội, mau chạy đi!" Thẩm Bích Thẩm vẫn đang bị ngậm cổ như cũ, nàng quỳ rạp trên mặt đất hỗ lớn với Thẩm Kỳ
Viễn.
Thẩm Kỳ Viễn cách xa nên không nhìn rõ con vật đang ngậm nàng là con gì, nhưng Thẩm Bích Thấm lại rõ ràng, đây chính là một con sói bạc thành niên!
Sói là một loại sinh vật hung bạo nhất, huống chi là vua sói, loài sói bạc này!
Nàng vẫn luôn cho rằng loài sói bạc này chỉ có trong truyền thuyết, không nghĩ đến lại thật sự tồn tại trên đời, da lông của nó cũng không phải là màu trắng, mà là màu bạc, giống như những chiếc kim châm bạc vậy, đồng thời còn phản chiếu ánh sáng như là kim loại!
"Hu..."
Ngay lúc này, một tiếng còi thanh thúy từ đáy cốc truyền lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-53.html.]
"Lach cach..."
Nghe được tiếng còi, sói trắng lập tức buông lỏng miệng ra, Thẩm Bích Thấm không phòng bị trực tiếp ngã trên mặt đất.
"Huuuu..."
Một tiếng sói tru lớn lên, sói bạc quay đầu nhìn Thẩm Bích Thẩm một cái, rồi thấp giọng hừ một tiếng về Thẩm Kỳ Viễn, cuối cùng xoay người nhảy xuống về thâm cốc, chỉ sau vài bước nhảy thì đã không còn thấy được tăm hơi bóng dáng nữa.
Nhìn sói bạc biến mất, Thẩm Bích Thấm ngây người hồi lâu, nếu nhìn không lầm, vừa rồi hình như con sói bạc kia nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường cùng với... Coi rẻ?
Khóe miệng Thẩm Bích Thấm hơi giật giật, cảm thấy bản thân mình chắc chắn là kinh hãi quá độ nên ánh mắt có vấn đề.
"Ôi, Tứ muội muội, muội không sao chứ, ô, ô, làm huynh sợ muốn chết, huynh còn tưởng muội bị quái thú ăn thịt rồi, ô ô..."
Nhìn thấy sói bạc rời đi, Thẩm Kỳ Viễn hơi sửng sốt, ném cành cây trong tay đi rồi đi đến trước mặt ôm lấy Thẩm Bích Thấm, vừa rò hỏi vừa tự mình khóc đến rối tung rối mù lên.
"Khụ, tam ca ca, muội không sao, kia không phải là... Hình như quái thú kia đến để
cứu muội" Thẩm Bích Thấm vỗ vai Thẩm Kỳ Viễn an ủi nói.
Thẩm Bích Thấm nghĩ một chút, rồi nhớ tới tiếng còi vừa rồi, hẳn là của chủ nhân của con sói bạc này, thân phận của con sói này vẫn là một bí ẩn.
"Cứu... Cứu muội?"
Thẩm Kỳ Viễn hiện lên vẻ mặt mờ mịt, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải người ta đều nói quái thú sẽ ăn thịt tiểu hài tử sao?
" Ừm, tuy rằng không biết vì sao mọi người đều nói quái thú ăn thịt người, nhưng con quái thú kia đúng là chỉ cứu muội, Tam ca ca không phải nhìn thấy rồi sao?" Thẩm Bích Thấm kiên nhẫn an ủi Thẩm Kỳ Viễn.
"Đúng vậy, nó... Nó thật sự cứu Tứ muội muội, chỉ là... Vì sao nó lại cứu Tứ muội muội?" Thẩm Kỳ Viễn gãi cái gái của mình, vẫn là không hiểu chuyện vừa mới diễn ra.
"Muội cũng không biết."