Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 458

Cập nhật lúc: 2024-09-11 21:33:43
Lượt xem: 88

Nghe thấy sẽ bị đánh, Lâm Xuân lập tức sợ hãi hô lớn, “Đại nhân, oan uổng quá, ta không có nói bậy, biểu ca của ta, hắn có tư..."

"Xuân Nhi, cũng chỉ là hai mươi gậy, ngươi nhẫn nhịn là sẽ qua, một nam tử hán đại trượng phu sao có thể là kẻ hèn nhát sợ hãi hai mươi trượng được!"

Thấy ý định này của Lâm Xuân, Lâm Phú liền biết bản thân sắp xong rồi, nên vội vàng lớn tiếng mắng to để cắt ngang lời nói của Lâm Xuân.

"A, Lâm viên ngoại, lời này của ông sai rồi, ta nghe nói có người bị đánh mười trượng thôi da bong thịt rồi, lại nói cơ thể gầy yếu này của Lâm thiếu gia, chỉ sợ sau hai mươi trượng, cũng sẽ đi mất nửa cái mạng rồi."

Thẩm Bích Thấm ở một bên giọng điệu lạnh lùng nói,"Lâm thiếu gia còn phải đi phục dịch, nếu ăn hai mươi trượng này xong, không biết có thể đi đến nơi nào nữa."

Thẩm Bích Thấm cũng không nghĩ đến kế tiếp lại như vậy, cũng không cần nàng phải tự mình ra tay, mà những người này đã tự mình chó cắn chó, vạch trần nhau rồi, đúng là giúp nhà cô tiết kiệm không hề ít công sức.

"Cha, rốt cuộc người có phải là cha ruột của con không, con không muốn bị đánh, con không muốn, không muốn!"

Nghe được lời Thẩm Bích Thẩm nói, trong nháy mắt sắc mặt Lâm Xuân trắng bệch ra, sau đó hét lớn rồi dùng sức thoát khỏi mấy nha dịch,"Đại nhân, ta không nói bậy, Lâm Minh, hắn thật sự có rất nhiều tiền tư, hắn... Hắn có..."

"Bang..."

"Lâm Xuân!"

Lâm Phú dùng vẻ mặt phẫn nộ trực tiếp đi lên đánh cho Lâm Xuân một bát tai, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ như là rèn sắt không thành.

"To gan, ở trên công đường này mà Lâm Phú ngươi dám động thủ trước mặt bản quan như vậy, người đâu, lập tức dùng xiềng xích khóa Lâm Phú lại cho bản quan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-458.html.]

Thấy Lâm Phú lại một lần nữa cắt ngang lời Lâm Xuân đang nói thì tri phủ tức giận phân phó nha dịch một câu, sau đó mới lại nhìn về phía Lâm Xuân nói,"Lâm Xuân, chỉ cần ngươi nói ra sự thật, thì hai mươi trượng này ta có thể phá lệ thu hồi tránh cho ngươi phải chịu nỗi đau m.á.u thịt chia lìa, còn nếu không, thì làm nghiêm, một trượng cũng không thể thiếu."

"Lâm Xuân, không thể nói ra!"

Lâm Phú và Lâm Minh đồng thời dùng vẻ mặt kinh giận nhìn về phía hắn ta, sau đó lại không ngừng ra hiệu bằng mắt, hy vọng Lâm Xuân có thể hiểu được ý của bọn họ.

Đáng tiếc, Lâm Xuân chung quy vẫn khiến cho bọn họ thất vọng rồi.

"Vì sao không thể nói, người còn là cha của con sao, con bị đánh đến c.h.ế.t mà người vẫn còn bao che cho cái kẻ vô tình vô nghĩa kia!"

Vừa nghe thấy bản thân mình có thể không phải chịu hình nữa thì Lâm Xuân làm gì còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác nữa, tự bản thân hắn ta chỉ vào Lâm Minh lớn tiếng mắng lớn vài tiếng,Biểu ca của ta ở huyện Trường Thái mua một tòa nhà riêng, nằm ở cửa đông, tòa nhà kia có giá hơn trăm lượng, toàn bộ tài sản mà hắn sở hữu đều đang được giấu ở trong tòa nhà riêng đó."

"Ồ, có cả việc này sao, Lâm Minh, ngươi thật là to gan, dám sở hữu nhà cửa tư nhân!" Nghe xong lời Lâm Xuân nói, trong mắt tri phủ hiện lên một tia hàn ý, nhìn Lâm Minh lạnh lùng nói.

Ở Nam Minh, quan viên địa phương đều là do thực hiện chức trách nên sống trong nhà do triều đình sắp xếp, làm vậy sẽ vừa thuận lợi cho công việc lại là môi trường bảo mật, liêm chính trong sạch.

Chủ bộ là người chỉ đứng sau tri phủ, vậy mà hắn ta lại có một tòa nhà của riêng mình, bởi vì là người có chức quyền nên chắc chắn sẽ phải sống trong nhà do triều đình cấp, vì vậy nên chuyện Lâm Minh làm nhà riêng, đây chính là trái quy định.

"Xong rồi..."

Lâm Xuân vừa nói xong thì ánh mắt hai người Lâm Minh, Lâm Phú lập tức ảm đạm đi, mặt mũi xám tro lại, đầu bất lực cúi xuống, hiện giờ cũng không có phương pháp nào có thể xoay chuyển trời đất nữa rôi.

Lúc này trong nội tâm bọn họ đều là cảm giác không biết nên làm như thế nào, bị người thân nhất của mình cắt mất đường sống, đây là một chuyện vô cùng tuyệt vọng và đau đớn biết bao nhiêu.

Loading...