Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 382
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:36:13
Lượt xem: 59
"Lão đại Vô Cực, Thẩm Nhi cô nương, bọn ta đến tìm hai người chơi trò chơi, cách thời gian đón giao thừa cũng không còn bao lâu nữa, đi chơi với bọn ta đi! Ở trong nhà buồn bực biết bao!" Một hùng hài tử dùng tay áo quẹt nước mũi, trên mặt hiện lên nụ cười ngây ngô nói với hai huynh muội.
Mấy hùng hài tử này còn chưa đầy mười hai tuổi, tìm đến đây đương nhiên là vì Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn, ăn tết xong Thẩm Trí Viễn đã mười ba tuổi rồi, cộng thêm tính tình hắn chững chạc nên đám hùng hài tử này sẽ không dám tìm hắn.
Còn về phần Thẩm Kỳ Viễn, từ sau chuyện sơn tặc, hắn đã chân chính trở thành lão đại trong mắt bọn hùng hài tử này.
"Các ngươi muốn chơi cái gì?"
Nhìn thấy dáng vẻ buồn nôn của đám hùng hài tử này, theo bản năng huynh muội hai người run lên, sau đó nhìn chằm chằm vào tay áo của đám hùng hài tử, thầm nghĩ, một lúc nữa phải cách xa chúng mới được, cũng không thể để chúng cọ đến.
Cả nhà Thẩm Thủ Nghĩa đều cực kỳ thích sạch sẽ, nếu thật sự bị dính nước mũi, trong lòng chắc chắn bị sụp đổ mất.
"Hì hì, chơi trò vô cùng kích thích! Hai người cùng đi theo là được rồi." Mấy hùng hài tử khác cùng hô lên, sau đó đã tiếp tục kéo hai người họ chạy đi.
"Ôi, ôi, ta phải nói một tiếng với nương mình đã..." Thẩm Kỳ Viễn còn chưa nói xong thì phát hiện mình đã bị kéo đi rất xa rồi nên chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
"Đến cùng thì các ngươi muốn làm gì?"
Nhìn thấy một đám hùng hài tử đã kéo họ chạy đến thôn Trần Gia kế bên thôn của họ, mà lúc này đã ngồi xổm ở bên ngoài tường viện của một hộ dân, cộng thêm biểu cảm trên mặt của bọn hùng hài tử giống như trộm khiến trong lòng Thẩm Bích Thẩm dâng lên dự cảm không được tốt lắm.
"Hì hì, trong nhà Trần đồ tể có nuôi mấy con heo, còn có một con heo mẹ già thét lên tiếng rất vang dội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-382.html.]
Hùng hài tử vừa rồi mới quẹt nước mũi lại giơ tay lên lau nước mũi vào cùng vị trí tay áo vừa rồi, chỉ là lần này hắn đã đổi cánh tay áo khác, sau khi nói xong đã đưa đầu đến gần Thẩm Bích Thấm.
"Sau đó thì sao?"
Thấy hắn tiến lại gần mình, Thẩm Bích Thẩm cảnh giác nhìn ống tay áo của hắn, sau đó nàng hơi rụt người lại, cả người nàng giống như đã núp hẳn sau lưng Thẩm Kỳ Viễn nhưng nàng vẫn cảm thấy khoảng cách giữa mình và hùng hài tử lau nước mũi kia chưa đủ an toàn.
"Ha ha, sau đó chúng ta đốt pháo, nó sẽ lập tức thét lên, thậm chí có con heo còn nhảy ra khỏi chuồng heo, cực kỳ thú vị!"
Thấy dáng vẻ này của Thẩm Bích Thấm, lại so sánh đến y phục trên người của Thẩm Bích Thấm và mình, hùng hài tử lau nước mũi cũng ý thức được cái gì đó, hắn cười khan một tiếng rồi lùi về phía sau mấy bước, lúc này lại tiếp tục cười ngây ngô.
Thẩm Bích Thẩm: "..."
Thẩm Kỳ Viễn: "..."
"Trò, trò chơi ngươi nói chính là cái này?"
Đột nhiên Thẩm Kỳ Viễn và Thẩm Bích Thẩm cất cao giọng. Trò chơi kích thích của các ngươi chính là gây phiền phức cho mấy con heo này?
Thẩm Bích Thấm dở khóc dở cười một trận, quả nhiên là hùng hài tử, không ngờ trò chơi kích thích mà chúng nói lại chính là cầm pháo đến đây bắt nạt mất con heo vô tội này. Mấy con heo này uất ức biết bao, chúng đang ở yên trong chuồng lại bị người ta nhớ thương, quả thực chính là tai bay vạ gió bất ngờ từ trên trời rớt xuống.
"Xuỵt! Các ngươi nhỏ giọng chút! Các ngươi còn chưa từng chơi trò này nên không biết, đợi lát nữa nhìn là biết ngay."
Một hùng hài tử khác làm động tác giữ im lặng với hai người họ, sau đó hắn thò tay vào n.g.ự.c áo mình, rút một cái pháo màu đỏ từ trong đó ra.