Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 376
Cập nhật lúc: 2024-08-27 21:57:11
Lượt xem: 97
Nhai hết viên thịt chiên, Thẩm Bích Thấm vẫn chưa thỏa mãn l.i.ế.m lấy cánh môi mình, mùi vị thế này chỉ có ở nhà minh lới làm ra được. Kiếp trước nàng cũng từng thích nhất là loại thịt viên chiên này, đáng tiếc bên ngoài bán căn bản không phải loại thế này khiến nàng nhớ nhung vô cùng.
"Bây giờ tỷ có thể tin tưởng ngũ muội muội và tứ đệ chính là huynh muội song sinh."
Thẩm Bích Ngọc nhìn dáng vẻ được ăn thỏa mãn đến híp mắt của Thẩm Bích Thấm, nàng ấy dùng ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi của Thẩm Bích Thấm rồi bật cười:
"Đều giống như mèo con tham ăn."
"Phụt!"
Thẩm Bích Tuyết đứng một bên vừa nghe nói như vậy đã không nhịn được cười, nàng nhìn Thẩm Bích Thẩm chế nhạo nói: "Đúng vậy! Vừa rồi ngũ muội muội còn nói đến đây để ra tay hỗ trợ cho nương, đến đây đúng là muội ấy có ra tay nhưng là ra tay với đồ ăn.”
"Khụ! Bây giờ muội giúp còn không được sao? Không thèm để ý đến các tỷ."
Thẩm Bích Thấm đang l.i.ế.m dầu dính trên đầu ngón tay mình, trong nháy mắt gương mặt mo của nàng đã đỏ ửng. Được rồi, nàng sai rồi, được chưa? Hai vị tỷ tỷ cũng không cần nhắm vào nàng như chung một mối thù như vậy.
"Ha ha ha..."
Nhìn dáng vẻ lúng túng của Thẩm Bích Thẩm, mọi người đều không nhịn được mà cười lên, bên trong nhà bếp lập tức tràn ngập tiếng cười, vô cùng ấm áp.
Mấy người Thẩm Lâm thị vội vàng chuẩn bị thức ăn, hai người Mộ Dung Húc và Thẩm Thủ Nghĩa đang ở chỗ tổ miếu giúp các thôn dân viết câu đối xuân.
Bên ngoài tổ miếu là những tiếng cười, nói vô cùng huyện nào, tất cả đều đã xếp thành một hàng dài. "Thủ Nghĩa, Ngự Thiên huynh đệ, thật sự vất vả cho hai người rồi."
Thôn trưởng tự mình bưng hai bát canh trà nóng hổi đến, vẻ mặt vui cười nhẹ nhàng đưa cho hai người họ: "Trời lạnh lắm, mau uống canh trà cho ấm tay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-376.html.]
"Thôn trưởng, ngài không cần khách sáo! Người cùng một thôn giúp đỡ lẫn nhau, sao nói là vất vả." Thấy thôn trưởng tự mình bưng trà đến, hai người họ mau chóng gác bút, cùng đứng lên nhận bát canh. "Đã viết nhiều tờ như vậy rồi, sao có thể không mệt chứ? Hay là nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục." Thôn trưởng vui vẻ nhìn hai người nói.
"Không sao." Nhẹ nhàng uống một ngụm canh xuống, vẻ mặt của Mộ Dung Húc vẫn không thay đổi, hắn lắc đầu nói.
"Đúng vậy, thôn trưởng, viết thế này còn ít hơn trước đây khi còn đi học rất nhiều, ngài cứ yên tâm! Số người còn lại cũng không nhiều lắm, hẳn là sắp xong rồi." Thẩm Thủ Nghĩa nói.
Thẩm Thủ Nghĩa cũng không nói dối, trong thôn có nhiều nhất cũng chỉ bốn mươi hộ, cho dù mỗi hộ hai câu thì tổng cộng chỉ đến tám mươi câu, mà họ đều yêu cầu rất đơn giản đều là loại mười sáu chữ hoặc hai mươi hai chữ, cho nên hai người họ cùng viết thì không quá khó khăn.
"Được được, hài tử ngoan!"
Thấy hai người họ kiên trì như vậy, thôn trưởng cũng không khuyên nữa, ông ấy hiền hòa vỗ vào vai Thẩm Thủ Nghĩa, cuối cùng chỉ dặn thêm hai người một câu đừng quá miễn cưỡng, sau đó mới ưỡn thẳng lưng chậm rãi rời đi.
Thôn trưởng ngẩng đầu nhìn mặt trời sáng ngời, ấm áp trên đỉnh đầu mình, niềm vui hiện khắp trên mặt lão thôn trưởng. Trong thôn có những hậu sinh thế này, những ngày tốt đẹp của thôn Thẩm gia họ cũng sắp đến rồi.
"Trọng Thành, thật sự cảm ơn ngươi!"
"Ngự Thiên tiểu ca, vất vả cho cậu quá! Thật sự rất cảm ơn cậu!"
Viết câu đối cho người dân trong thôn đương nhiên đều là vì muốn hỗ trợ, không có thôn dân nào nhận câu đối xuân mà không tràn đầy cảm kích nói lời cảm ơn với hai người họ.
Nhìn thấy niềm vui trên gương mặt của mọi người trong thôn, tuy hai người họ không nhận được bất kỳ hồi báo thực tế nào nhưng trong lòng họ cảm nhận được một dòng nước ấm đang chậm rãi chảy qua.
"Phụ thân, người về rồi?" Thất Thẩm Thủ Nghĩa đã trở về, Thẩm Bích Thấm đang đi về phía gian nhà chính thì vội vàng hô lên rất vui vẻ.
"Ừm, về rồi."