Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 372

Cập nhật lúc: 2024-08-25 23:01:19
Lượt xem: 138

"Hừ, đây mới chính là nàng dâu tốt của Thẩm gia chúng ta. Được rồi lão già đáng chết, dâu cả nhà ta sẽ không đến thôn các ngươi."

Thôn trưởng còn chưa mở miệng nói gì đã bị Thẩm Điền lão thái chặn lại, bà ta chỉ vào Lý thôn trưởng, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách: "Ngươi nhanh cút cho ta, chuyện trong thôn các ngươi thì các ngươi tự lo mà giải quyết, đừng nghĩ chuyện đến đây vơ vét được cái gì tốt ở chỗ lão nương!"

"Lão già, đi mau đi!" Thẩm Thủ Nhân bước lên đẩy Lý thôn trưởng ra khỏi sân nhà mình, làm hại thôn trưởng thôn Lý Gia suýt nữa đã té ngã.

"Ôi, ôi, ôi..."

Bị đuổi ra khỏi cửa, vốn dĩ Lý thôn trưởng vẫn còn cảm thấy tức giận nhưng vừa nhớ đến lúc Lý lão thái đi tố cáo thôn Thẩm Gia với sơn tặc, hình như bà ta cũng không quan tâm đến sống c.h.ế.t của Thẩm Lý thị, nghĩ đến đây ông ấy cũng chỉ thở dài một trận, đây cũng có thể xem là báo ứng.

"Ngài, không phải ngài là thôn trưởng thôn Lý Gia sao?"

Trùng hợp lúc này Thẩm Bích Ngọc đang trên đường đi về, lúc đi ngang qua nhà chính Thẩm gia thì nàng ấy đã đụng phải Lý thôn trưởng ngay trước cửa nhà chính.

Trước kia lúc chưa bị từ hôn thì Thẩm Bích Ngọc vẫn thường đi theo Thẩm Lý thị về nhà ngoại nên đã nhận ra vị thôn trưởng này.

"Cháu... Đúng rồi, cháu chính là Ngọc nha đầu nhà Quế Vân! Mấy năm không gặp, càng ngày cháu càng duyên dáng!"

Từ sau khi bị từ hôn Thẩm Bích Ngọc đã không trở lại thôn Lý Gia nữa, cộng thêm hiện tại nàng ấy được nuôi rất tốt, khí chất tốt, không còn khúm núm, rụt rè như trước đây, thôn trưởng thôn Lý Gia đã phải nhìn rất lâu mới nhận ra nàng ấy.

"Đúng rồi ạ! Nhưng sao ngài lại đến thôn bên này ạ?" Thẩm Bích Ngọc không hiểu hỏi.

"Ngọc nha đầu, việc này... Ôi, bây giờ cũng không có ai, nói cũng không sao."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-372.html.]

Khi Thẩm Bích Ngọc được nhận làm con thừa tự đã được tổ chức nghi thức rất lớn, còn cố ý làm tiệc nên thôn trưởng thôn Lý Gia cũng biết đến chuyện này, lúc này ông ấy do dự trong chốc lát nhưng sau cùng vẫn nói chuyện đã xảy ra.

"Ngài nói cái gì?"

Nghe đến tin tức này, hai mắt Thẩm Bích Ngọc đã tối sầm lại, chân nàng ấy cũng không còn đứng vững nữa, may mắn Thẩm Bích Thấm đứng sau lưng vẫn một mực chú ý đến nên mới kịp thời đỡ lấy. "Ngọc nha đầu, ta đã nói với nương của cháu. À, là đại bá mẫu của cháu . Thế nhưng Điền thị lại không cho phép bà ta về nhà mẹ đẻ để lo hậu sự cho bà ngoại của cháu."

Lý thôn trưởng thở dài thườn thượt, nói: "Nói thế nào họ cũng là bà ngoại và cậu ruột của cháu, cháu xem..."

"Đi, cháu đi."

Sau khi Thẩm Bích Ngọc lấy lại tinh thần thì nước mắt đã rơi xuống không ngừng, nàng ấy không hề do dự gật đầu đồng ý ngay. Sau đó giống như chợt nhớ đến Thẩm Lâm thị, trong mắt mang theo vẻ khổ sở, bi thương nhìn về phía Thẩm Lâm thị, nhỏ giọng nói: "Nương, con.."

"Hài tử ngốc, đó là bà ngoại của con, con mau..."

"Nương, chờ đã! Lý thôn trưởng, cháu có chuyện muốn hỏi ngài."

Thẩm Lâm thị muốn nói đồng ý để Thẩm Bích Ngọc đi nhưng đã bị giọng nói của Thẩm Bích Thẩm cắt ngang. Thẩm Bích Thẩm bình tĩnh nhìn Lý thôn trưởng, hỏi: "Ngài nói họ đã bị sơn tặc g.i.ế.c c.h.ế.t hồi bảy ngày trước, cháu nhớ trước đó sơn tặc đã đi qua thôn Lý Gia, vì sao sơn tặc quay trở lại lần nữa và g.i.ế.c người."

"Chuyện này, chuyện này..."

Nghe Thẩm Bích Thấm hỏi, trong chốc lát Lý thôn trưởng cũng nghẹn lời, ông ấy chột dạ, không ngờ một tiểu cô nương chín tuổi như Thẩm Bích Thẩm lại cẩn thận như thế, trong chốc lát đã nghĩ đến điểm mấu chốt trong chuyện này.

Thật ra cũng không phải Thẩm Bích Thẩm cẩn thận mà bởi vì đột nhiên nàng nhớ đến ngày mà thôn Lý Gia bị sơn tặc đột kích thì nàng và Mộ Dung Húc đã phân tích đến chuyện này, lại nhớ đến chuyện trước đó Lý lão thái giống như cầu xin họ làm chuyện gì đó, kết hợp hai chuyện này lại mới đưa ra kết luận.

"Ngũ muội muội, muội có ý gì?" Dường như Thẩm Bích Ngọc cũng nghĩ đến điều gì đó, giọng nói đã run lên.

Loading...