Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 361
Cập nhật lúc: 2024-08-22 22:20:49
Lượt xem: 106
Cái giá phải trả hôm nay của những tên sơn tặc khi muốn đánh chiếm thôn Thẩm gia ngày hôm nay chắc chắn không nhỏ.
"Đại đương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao giờ?"
Đám sơn tặc đứng bên cạnh lo lắng toát mồ hôi hỏi, từ sau khi bọn họ chiếm núi Viên Sơn, thường xuyên đi cướp bóc, c.h.é.m g.i.ế.c khắp nơi, từ trước đến nay đều vô cùng thuận lợi, đi đến đâu cũng giống như đến chỗ không người, chưa từng gặp phải tình huống như bây giờ.
Ngay cả những mũi tên lửa có lực công kích mạnh nhất cũng mất tác dụng, bây giờ ngay cả thôn cũng không đến gần được, thì làm sao có thể vào thôn cướp bóc được chứ?
Nghe được lời nói của đám sơn tặc bên cạnh, trong lúc nhất thời đại đương gia của chúng cũng im lặng không biết nói gì, lần này bọn chúng đến để cướp bóc, cho nên không mang theo bất cứ đồ dùng để phòng thủ nào, nếu như bây giờ muốn vào được trong cái thôn này, ngoài việc trực tiếp tấn công ra thì không còn cách nào khác cả.
Mặc dù chúng có thể lựa chọn từ bỏ, nhưng hôm nay bọn chúng đã bị thiệt hại rất nhiều huynh đệ, nếu như cứ rời đi như vậy, thì sau này mặt mũi của sơn tặc núi Viên Sơn biết để đi đâu? Quan trọng nhất là, hắn xác định của cải trong cái thôn này khẳng định rất nhiều, nếu hắn cứ bỏ đi như vậy, thì thật sự không cam lòng.
"Dừng công kích lại."
Đột nhiên bên phía những tên sơn tặc kia đột nhiên dừng lại việc dùng tên gắn lửa để tấn công, có lẽ là đã dùng hết tên rồi, nhìn thấy một màn này, những người dân trong thôn Thẩm gia đều vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ những tên sơn tặc này sắp đi rồi?
"Mộ Dung ca ca, huynh cảm thấy thế nào?" Thẩm Bích Thấm đứng bên cạnh Mộ Dung Húc khẽ cau mày hỏi.
"E rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy."
Trong đôi mắt đen láy như mực của Mộ Dung Húc lóe lên một tia sáng sâu thẳm, nói: "Khoảng cách từ thôn Lý gia đến thôn Thẩm gia còn cách khá nhiều thôn, muội có bao giờ từng thắc mắc rằng tại sao bọn chúng lại bỏ qua những nơi đó mà đi thẳng đến thôn Thẩm gia không?"
"Đúng vậy, nghe huynh nói vậy muội cũng cảm thấy chuyện này có chút khó hiểu."
Sau khi Thẩm Bích Thấm nghe xong câu này thì trong lòng không khỏi kinh hãi, xét theo những tin tức mà nàng đã nghe ngóng được từ trước đến này thì phương thức cướp vóc của những tên sơn tặc này đều là tiến hành theo thứ tự, chưa bao giờ từng xảy ra tình huống như hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-361.html.]
Huống chi, thôn Thẩm gia của bọn họ từ trước đến nay đều là thôn yếu kém nhất trong tất cả các thôn xóm quanh đây, những tên sơn tặc này cũng không có lý do gì để lựa chọn thôn Thẩm gia mới đúng. Trong chuyện này chẳng lẽ còn có uẩn khúc nào đó?
"Mọi người, sơn tặc còn chưa rời đi, bây giờ không phải lúc để thả lỏng, mọi người mau nâng vũ khí lên, nếu thấy tình huống không đúng thì lập tức b.ắ.n về phía bọn chúng."
Trưởng thôn sống lâu như vậy, tất nhiên biết rõ thủ đoạn của bọn sơn tặc, ông ấy nghiêm mặt, trầm giọng nhắc nhở thôn dân.
"Vâng!"
Sau khi nghe thôn trưởng nói xong, các thôn dân đều nhanh chóng nâng cao tinh thần, một lần nữa nâng cung lên cảnh giác nhìn những tên sơn tặc đang đứng cách đó 50m.
"Xem ra chúng ta không thể cứ giám sát cửa thôn như vậy được, thôn này cũng không nhỏ, lão tử không tin bọn chúng có thể lo liệu hết tất cả các nơi, các huynh đệ, tản ra hành động.
Giọng nói của tên đại đương gia kia lạnh lùng nói: "Nếu hàng rào không phá được thì mặc kệ chúng, tất cả đều trèo qua, những kẻ này đã không biết tính toán đến mức này, chỉ cần vào được trong thôn, đều g.i.ế.c hết cho lão tử, không chừa một ai cả!"
"Thủ lĩnh, vậy nữ nhân thì sao?" Một tên sơn tặc lớn tiếng hét to.
"Tất cả đều ban thưởng cho các ngươi, chỉ cần bắt được là được, bắt được ai thì là của người đó." Tên đại đương gia kia cười lạnh nói.
"Vâng!"
Nghe đại đương gia nói như vậy, tất cả lũ sơn tặc đều hưng phấn hưởng ứng, sau đó hét lên tản ra tấn công vào bốn phương tám hướng của thôn.
"Ngu ngốc!"
Nghe thấy tiếng hét to của những tên sơn tặc kia, Thẩm Bích Thẩm khẽ trợn tròn mắt, khẽ nói thầm câu này.