Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 342
Cập nhật lúc: 2024-08-22 22:01:26
Lượt xem: 84
"Tại sao không được chứ? Yêm năm nay đã mười tuổi rồi, sao không thể cùng mọi người đánh sơn tặc?"
"Đúng vậy, yêm năm nay cũng tám tuổi rồi, yêm đều lớn rồi!"
Nghe được lời của người lớn, một đám trẻ con nghịch ngợm trong thôn đều không vui lên tiếng phản đối.
"Cái đám tiểu tử thối này, ngứa da muốn ăn đòn phải không?" Nhìn thấy dáng vẻ không chịu để yên của đám nhóc nghịch ngợm trước mặt này, tất cả người lớn có mặt ở đây đều muốn cầm gậy lên đánh cho chúng một trận.
"Này, trước tiên mọi người có thể nghe cháu nói một chút được không, thực ra cháu cảm thấy đúng là họ có thể giúp đỡ một chút." Lúc này Thẩm Bích Thẩm mỉm cười ngăn mọi người lại.
"Đúng vậy, Thấm Nhi muội muội đều nói như vậy rồi, bọn yêm có thể làm được!"
"Thấm Nhi tỷ tỷ nói rất đúng, bọn yêm có thể làm được!"
Nghe được Thấm Bích Thấm lên tiếng nói thay cho họ, những đứa trẻ nghịch ngợm này đột nhiên trở nên kích động.
"Cái thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này, con mà la lối thêm một câu nữa thì lão tử đánh c.h.ế.t con đấy!"
"Thấm nha đầu, chuyện nguy hiểm như vậy, sao có thể để cho lũ trẻ tham gia được, cháu cũng đừng có nhúng tay vào làm gì!"
"Bọn yêm mới không tham chiến một cách mù quáng, bọn yêm có thể cùng mọi người chiến đấu với sơn tặc!"
Lúc này lão tử và đám trẻ không ngừng tranh cãi, hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-342.html.]
"Được rồi, mọi người giữ im lặng một chút, nghe xem Thấm nha đầu nói như thế nào." Trưởng thôn luôn biết Thẩm Bích Thấm là một cô nương có rất nhiều ý kiến hay, cho nên nhanh chóng lên tiếng hoà giải.
"Trưởng thôn, không phải yêm nhiều chuyện, đứa trẻ này nhỏ như vậy, tính cách còn chưa thành thục, nếu bị thương thì không sao, nhưng nhỡ làm hỏng chuyện lớn thì biết phải làm sao giờ?" Những người dân trong thôn hiển nhiên không tán thành lời nói của trưởng thôn lắm.
"Bất kể như thế nào, đầu tiên cũng nên nghe Thấm nha đầu nói một chút, nếu như
cảm thấy hữu dụng, thì để cho bọn trẻ rèn luyện can đảm cũng không sao." Vẻ mặt trưởng thôn kiên quyết nói: "Thấm nha đầu, cháu thử nói ra ý kiến của mình cho mọi người nghe xem."
"Là như thế này, cháu cảm thấy mấy đứa trẻ lớn tuổi đều chơi s.ú.n.g cao su rất giỏi, chỉ cần mấy người họ không ra khỏi hàng rào này thì sẽ không gặp nguy hiểm gì, những đứa trẻ như chúng cháu có thể dùng s.ú.n.g cao su để hỗ trợ mọi người, một khi có tên sơn tặc nào muốn trèo lên hàng rào vào trong thì chúng cháu có thể sử dụng s.ú.n.g cao su để b.ắ.n chúng, như vậy có thể giúp ích được cho mọi người."
Vẻ mặt của Thẩm Bích Thấm cực kỳ bình tĩnh nói: "Về phần những người không biết b.ắ.n s.ú.n.g cao su, cũng có thể giúp đỡ chuyển đồ vật, chúng ta cũng không biết có bao nhiêu tên sơn tặc, nếu như mấy người đó chia ra hành động, còn bên ta không đủ người thì sợ sẽ không đối phó kịp với đám người đó."
"Ồ, nha đầu nhà Trọng Thành nói rất có lý."
"Đúng vậy, nếu như có quá nhiều sơn tặc, từ mọi hướng tấn công vào trong thôn thì đúng là chúng ta sẽ không kịp đối phó"
Nghe Thẩm Bích Thẩm nói xong, mọi người mới chợt nhớ ra rằng những nơi mà bọn sơn tặc có thể tấn công không chỉ có cổng thôn mà còn khắp các nơi xung quanh thôn, mặc dù đã bố trí bẫy nhưng nếu như có quá nhiều sơn tặc thì cũng không đủ bẫy.
"Mọi người cảm thấy lời cháu nói thế nào?" Thẩm Bích Thấm đợi mọi người thảo luận một lúc mới lên tiếng hỏi.
"Lão hủ cảm thấy ý kiến này rất hay."
Trưởng thôn là người đầu tiên lên tiếng"Nếu như lũ sơn tặc thật sự dám đến, chúng ta phải chờ bọn chúng thấy người của Thẩm gia thôn chúng ta không phải người dễ bị bắt nạt, cũng tranh thủ cho bọn trẻ rèn luyện sự dũng cảm, sau này cho dù có gặp lại sơn tặc cũng sẽ không sợ."