Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:04:09
Lượt xem: 112
Nghe mấy người Thẩm Bích Thẩm giải thích, thôn dân vây xem đã hiểu rõ mọi chuyện, họ không ngờ chân tướng lại như thế, họ nhìn đến đống đồ bị đập phá nát bét thì tiếc đến thịt cũng đau, thế là đều mồm năm miệng mười chỉ trích đám người cha A Phúc.
"Xem như ta không may, bọn ta đi!" Thấy thái độ của mọi người xung quanh, mấy người cha A Phúc biết được hôm nay mình sẽ không chiếm được lợi lộc gì nên giận giữ nói một câu rồi muốn rời đi ngay.
"Khoan đã!"
Mấy người họ còn chưa kịp đi đã bị Thẩm Bích Thẩm ngăn lại: "Mấy người muốn đi cũng được nhưng vẫn phải nói cho rõ ràng."
"Nói rõ ràng cái gì? Lão tử đều đập hết rồi, ngươi còn có thể làm gì ta?" Cha A Phúc hung dữ trừng mắt quát Thẩm Bích Thẩm.
"Hu hu, nương, thúc này thật đáng sợ!"
Mặt mày dữ tợn, tiếng rống như sấm dọa cho mấy đứa bé gần đó đều sợ hãi mà trốn ra phía sau người lớn nhà mình.
"Ha ha ha, đương nhiên ta không thể làm gì bá, chỉ là các người đã đập hư đồ nhà ta thì hôm nay nếu không bồi thường bạc, ta lập tức đi mời ngài trưởng thôn đến chủ trì công đạo. Đừng trách ta không nhắc nhở các người trước, đến lúc đó cũng không đơn giản chỉ bồi thường cho xe đẩy, nồi, bát, chậu đã nát này đâu."
Thẩm Bích Thấm không sợ hãi chút nào, vẻ mặt nàng càng thêm lạnh lùng hơn, nàng bước lên một bước, nói: "Đến cả chuyện xảy ra ở trường học kia, ta cũng sẽ mời ngài thôn trưởng làm chủ."
"Ngươi!" Nghe Thẩm Bích Thẩm nói, cha A Phúc tức đến mức mắt trợn trừng sắp nứt cả ra, ông ta giơ cao đòn gánh, muốn đánh Thẩm Bích Thẩm.
"Ngươi muốn làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-257.html.]
Lúc đòn gánh trong tay ông ta vung xuống, Thẩm Thủ Nghĩa đã bước lên nắm chặt nó. Vừa rồi là vì hiếu đạo nên ông ấy mới không đánh trả Thẩm lão thái, chứ không phải Thẩm Thủ Nghĩa nhu nhược dễ bị bắt nạt.
"Ha ha, xem ra các người không đồng ý giải quyết riêng. Cũng được thôi, chúng ta chỉ có thể phiền phức ngài thôn trưởng và các lão nhân gia trong thôn rồi."
Thẩm Bích Thấm lạnh lùng nói một câu, nàng quay người nói với vợ của Đại Ngưu đang đứng trong đám đông: "Thẩm, người có thể đi mời thôn trưởng giúp nhà cháu được không?"
"Con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, ngươi im mồm cho lão nương, lão nương nói không bồi thường bao giờ?" Thẩm Bích Thẩm còn chưa nói hết, bà của A Phúc đã tức tối, thở hổn hển gào lên.
"Nương!" Nghe bà của A Phúc nói như vậy, cả nhà A Phúc đều ngây cả người, vẻ mặt không dám tin.
"Còn không phải do các ngươi vô dụng? Ai bảo các ngươi đập phá đồ? Bây giờ thì hay rồi, còn muốn lấy lại bạc cái gì nữa, nếu không bồi thường cho chúng thì cứ chờ thôn trưởng đến đây, A Phúc nhà chúng ta cũng không có quả ngon mà ăn"
Tuy bà của A Phúc là người hung dữ nhưng ở thời điểm quan trọng vẫn hiểu được cái gì có lợi cái gì không, bằng không bà ta đã không thể quản một nhà nhiều người như vậy.
Nghe bà của A Phúc nói như vậy, cả nhà A Phúc đều không cam lòng cúi đầu, dù trong lòng không muốn nhưng cũng biết được nếu không làm như vậy người ăn thiệt thòi chắc chắn là họ. "Nói đi, muốn chúng ta bồi thường bao nhiêu?"
Bà của A Phúc tiếc tiền, bà ta đau khổ nói, trong lòng lại hối hận vô cùng, lần này đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, thua lỗ không nhỏ.
"Mọi người đều biết được xe này có giá tiền thế nào, năm trăm văn tiền, bát ở đây là bát sứ, tổng cộng có hai mươi cái, muỗng hai mươi cái, chậu mộc ba cái, thùng nhỏ ba cái, ta cũng không muốn thu nhiều của các người, tổng cộng là một lượng bạc chẵn."
Thẩm Bích Thẩm thờ ơ liệt kê từng thứ rồi cho cái giá.